“Truy đuổi khói tuyết” – tác phẩm thuộc loạt truyện tuyết của Keigo Higashino, tiếp tục mang đến cho độc giả một bối cảnh đặc trưng giữa vùng sơn cước lạnh giá cùng những câu chuyện thấm đẫm tình người và những bước ngoặt bất ngờ. Tuy không phải là một trong những tác phẩm trinh thám nổi bật nhất của Keigo, nhưng cuốn tiểu thuyết này lại để lại những ấn tượng nhẹ nhàng, ấm áp giữa khung cảnh lạnh giá của tuyết trắng miền núi sâu.
Điểm thu hút đầu tiên trong “Truy đuổi khói tuyết” chính là không khí bao trùm – một cuộc truy đuổi có phần vụng về nhưng đầy cảm xúc của những người trẻ tuổi trong thời kỳ được mô tả hơi “bồng bột”, như một lời gợi nhắc về quá khứ không quá xa của xã hội Nhật Bản thời bùng nổ kinh tế. Cuộc chạy trốn lúng túng của nghi phạm không quá căng thẳng hay rùng rợn đúng kiểu trinh thám, mà trái lại, đôi lúc khiến người đọc phải bật cười vì sự hậu đậu của nhân vật. Tuy vậy, bối cảnh này lại khiến độc giả đồng cảm nhiều hơn với hoàn cảnh của nhân vật chính – một người buộc phải tự tìm chứng cứ ngoại phạm để cứu mình.
Dù một số fan cứng của Keigo chưa đánh giá cao cuốn sách về mặt kịch tính và hồi hộp, “Truy đuổi khói tuyết” vẫn giữ được một nét duyên riêng nhờ vào tình cảm và sự gắn bó giữa các nhân vật. Những con người ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng giữa núi tuyết không chỉ đón tiếp mà còn hết lòng hỗ trợ nhân vật chính trong hành trình chứng minh sự vô tội. Sự ấm áp lan toả trong từng hành động nhỏ, từ người chủ trọ, cư dân địa phương đến các nhân viên khu trượt tuyết, như xoa dịu đi cái lạnh của tuyết và sự bất công của cuộc sống.
Tình tiết nhẹ nhàng được nâng đỡ bởi những khoảnh khắc lãng mạn và thân mật giữa cặp đôi chính – Nezu và Chiaki, vốn xuất hiện ngay từ những phần trước của loạt truyện. Hành trình của họ từ đồng hành đến kết đôi đã khiến nhiều độc giả cảm động và hài lòng, giống như một phần thưởng dịu ngọt sau thời gian dài theo dõi diễn biến. Những ai yêu thích mạch kết nhẹ nhàng, có hậu chắc chắn sẽ mỉm cười khi thấy họ cuối cùng cũng “về đích”.
Tuy nhiên, cần phải nhìn nhận rằng trong cả 4 phần của “Tuyết Sơn Tứ Bộ” thì “Truy đuổi khói tuyết” có phần giãn mạch, đôi khi tạo cảm giác lê thê và thiếu điểm nhấn so với những phần trước. Dù câu chuyện không đậm chất truy đuổi hay hồi hộp như cái tên gợi mở, nhưng khi tiếp cận với thái độ nhẹ nhàng, ta lại thấy được sức hút của nó nằm ở cảm xúc chân thật và hành trình trưởng thành của các nhân vật.
Một số chi tiết như lễ cưới trên đỉnh núi tuyết hay câu chuyện về màu sơn gợi nhắc những chi tiết hài hước tinh tế trong các phần truyện trước, tạo nên sự kết nối xuyên suốt trong loạt tác phẩm. Độc giả được khuyến khích nên đọc “Tuyết Sơn Tứ Bộ” theo đúng trình tự để cảm nhận đầy đủ mạch phát triển và sự gắn bó giữa các nhân vật xuyên suốt các phần.
“Truy đuổi khói tuyết” không phải là cuốn sách dẫn đầu về mặt kịch tính trong sự nghiệp của Keigo Higashino, nhưng lại là một cột mốc mang tính kết nối và khép lại nhẹ nhàng cả một hành trình truyện dài, nơi tình người, cảm xúc và sự hy vọng vẫn rực sáng giữa cảnh tuyết phủ lạnh lẽo. Đó là một nốt trầm dịu dàng, khiến độc giả cảm thấy rằng dù thế giới có tàn khốc đến đâu, thì sự tử tế và cố gắng của con người vẫn luôn đáng để nâng niu.
Để lại một bình luận Hủy