Stephen King là một cái tên quen thuộc đối với những ai yêu thích thể loại kinh dị và trinh thám. Trong số vô vàn tác phẩm để đời của ông, “Carrie” là một cuốn tiểu thuyết mở đầu đầy ấn tượng, không chỉ đưa tên tuổi của King vào hàng ngũ những nhà văn vĩ đại mà còn chạm đến những góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn con người. Qua bài review của Kate trên trang web The Library Ladies, chúng ta có dịp nhìn lại tác phẩm kinh điển này qua góc nhìn cá nhân, nơi mà “Carrie” không chỉ là một câu chuyện kinh dị mà còn là một tấm gương phản ánh xã hội.
“Carrie” kể về Carrie White, một cô gái tuổi teen không may mắn khi sinh ra với khả năng siêu nhiên hiếm có: năng lực điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ – hay còn gọi là năng lực telekinesis. Từ nhỏ, Carrie đã sống trong sự cô lập và sợ hãi. Cô bị bạn bè bắt nạt tàn nhẫn tại trường học, đồng thời chịu sự áp đặt khắc nghiệt từ người mẹ cuồng tín tôn giáo. Điểm bùng nổ của câu chuyện là tại đêm vũ hội cuối năm – một sự kiện mà lẽ ra bất kỳ cô gái nào cũng mong đợi – khi Carrie trở thành nạn nhân của một trò đùa độc ác, dẫn đến việc sức mạnh tiềm tàng bên trong cô được giải phóng một cách kinh hoàng. Vụ thảm sát trong đêm hôm đó không chỉ là đỉnh điểm của câu chuyện mà còn trở thành biểu tượng kinh điển khi người ta nhắc đến tác phẩm.
Theo Kate, “Carrie” có ý nghĩa đặc biệt khi bà lần đầu đọc cuốn sách cách đây hơn 20 năm, sau khi đã biết đến Stephen King qua cuốn “The Stand”. Lần tái ngộ cùng tác phẩm này sau hai thập kỷ không làm Kate thất vọng. Trái lại, những cảm xúc và sự đồng cảm của bà dành cho câu chuyện vẫn nguyên vẹn, thậm chí sâu sắc hơn. Đây chính là sức mạnh của “Carrie”: nó không chỉ là một cuốn tiểu thuyết kinh dị, mà còn là một câu chuyện nhân văn chạm đến từng mảnh ghép trong tâm hồn độc giả.
Một trong những điểm khiến “Carrie” nổi bật là cách Stephen King khắc họa các chủ đề như bắt nạt, sự cuồng tín cấp độ cao, cô lập xã hội, và nỗi đau nội tâm của tuổi thiếu niên. Carrie White là một nhân vật chính đầy đặc biệt, vừa khiến người đọc cảm thương vừa khiến người ta phải sợ hãi. Cô không thuộc mẫu nhân vật nữ chính mạnh mẽ hay hoa lệ thường thấy, mà trái lại, cô mờ nhạt, yếu đuối, và luôn là đối tượng bị tổn thương từ mọi phía – từ bạn bè cùng lớp đến chính người mẹ ruột của mình. Trong cái vỏ bọc của sự cam chịu ấy, Carrie còn là biểu tượng cho nỗi đau và sự bất mãn mà bất kỳ ai từng trải qua thời niên thiếu khó khăn đều có thể liên tưởng.
Ngoài nhân vật Carrie, Kate đặc biệt ấn tượng với nhân vật Sue Snell – cô bạn học vừa là kẻ tội đồ nhưng đồng thời cũng là một trong những tia sáng hy vọng hiếm hoi trong cuốn sách. Sue thể hiện sự trưởng thành trong nhận thức của mình, từ việc nhận ra sự độc ác của bản thân cho đến nỗ lực chuộc lỗi. Nhưng chính sự cố gắng ấy càng làm câu chuyện trở nên đau lòng hơn, khi cô rốt cuộc vẫn bất lực trước tấn bi kịch xảy ra. Sự day dứt và tiếc nuối của Sue là một điểm nhấn sâu sắc, khiến câu chuyện vượt xa khuôn khổ một tiểu thuyết kinh dị thông thường.
Một yếu tố khác không thể không nhắc đến là cách kể chuyện độc đáo của King. Cuốn tiểu thuyết không chỉ được kể bằng góc nhìn thứ ba quen thuộc, mà còn lồng ghép các đoạn tài liệu giả tưởng như bài báo, trích đoạn sách hư cấu, hay những cuộc phỏng vấn của cảnh sát. Ban đầu, cách kể chuyện này có thể gây khó khăn cho người đọc trong việc bắt nhịp, nhưng một khi quen với phong cách đó, người đọc sẽ nhận ra rằng đây chính là một nghệ thuật đỉnh cao để tái hiện câu chuyện một cách đa chiều. Những đoạn tài liệu ấy không chỉ làm phong phú thêm cốt truyện mà còn giúp độc giả hiểu rõ hơn về cuộc đời Carrie và cả hậu quả tan hoang sau đêm vũ hội kinh hoàng.
Điều khiến “Carrie” trở thành một tác phẩm kinh điển vượt thời gian là bởi thông điệp mà nó mang lại vẫn còn nguyên giá trị dù đã hơn 45 năm trôi qua. Những vấn đề mà Carrie phải đối mặt – sự độc ác của bạn bè, nỗi cô lập xã hội, và cả sự áp bức tinh thần ngay trong chính gia đình – đều là những điều mà bất kỳ thế hệ nào cũng có thể chứng kiến hoặc trải qua. Kate nhận xét rằng, đối với các cô gái tuổi teen, đặc biệt là những ai đang tìm kiếm những cuốn sách vượt ra khỏi phạm vi văn học tuổi trẻ (YA), “Carrie” sẽ là một trải nghiệm đáng giá, dù có phần rùng rợn nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Với Kate, “Carrie” không chỉ là một trong những tác phẩm yêu thích nhất của bà mà còn là một cuốn sách hoàn hảo, xứng đáng nhận điểm tuyệt đối là 10/10. Và dù bản thân tác phẩm đã góp mặt trong nhiều danh sách sách hay trên Goodreads như “Best Horror Novels” hay “Bullying”, điều khiến “Carrie” thực sự đặc biệt là cách nó gợi lên sự đồng cảm và suy ngẫm về những vấn đề mà bất kỳ ai cũng có thể đối mặt trong cuộc sống.
“Carrie” không chỉ đơn thuần là một câu chuyện kinh dị chơi vơi trong nội tâm của Stephen King, mà là một lời nhắc nhở rằng chúng ta, trong cách hành xử với người khác, đôi khi chính là kẻ gieo trồng và kích hoạt những hạt mầm đau thương. Tác phẩm vẫn sống mãi với thời gian, là biểu tượng của nỗi đau nhưng cũng là sự cảm thông sâu sắc, cho bất kỳ ai từng bị chối bỏ trong thế giới xung quanh.
Nguồn https://thelibraryladies.com/2019/04/30/kates-review-carrie/
Để lại một bình luận Hủy