Cuốn sách “Bàn về sự chậm rãi” của Pierre Sansot là một tác phẩm vô cùng đáng đọc, đặc biệt dành cho những ai đang cảm thấy mình chìm đắm trong nhịp sống hối hả và không ngừng nghỉ của xã hội hiện đại. Được viết bằng một văn phong giản dị nhưng sâu sắc, Sansot mang đến cho người đọc một cách nhìn nhận khác về giá trị của sự chậm rãi và sự tồn tại ý thức. Có lẽ, sẽ không quá lời nếu nói rằng đây là một trong những tác phẩm xứng đáng được đọc đi đọc lại, để mỗi lần đọc, ta lại chiêm nghiệm thêm điều gì đó mới mẻ.
Mở đầu cuốn sách, Sansot đã nhanh chóng lôi cuốn người đọc bằng một đoạn văn đầy ám ảnh và cũng đầy sự thật về những con người mà ông gọi là “những kẻ không biết mệt”. Họ- những người dường như lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, không bao giờ biết đến khái niệm dừng lại hay nghỉ ngơi. Sự năng động của họ, với Sansot, không chỉ là một hiện tượng khó lý giải, mà còn mang đến một sự mất cân bằng trong cách con người hiện đại trải nghiệm cuộc sống. Câu hỏi mà ông đặt ra thật khiến chúng ta phải suy ngẫm: Phải chăng con người nên có một giới hạn năng lượng tự nhiên, để sau mỗi chuỗi ngày miệt mài, chúng ta cần được nghỉ ngơi và phục hồi? Nhưng những “kẻ không biết mệt” lại dường như bỏ qua nguyên tắc này, và chính điều đó khiến Sansot đặt bút viết nên cuốn sách này.
Lật mở từng trang sách, người đọc được dẫn dắt vào một hành trình phân tích rất nhân văn. Pierre Sansot không chỉ phản ánh về sự bận rộn và vội vã của cuộc sống hiện đại, mà ông còn đi sâu vào sự thay đổi trong quan niệm của cả xã hội về cái gọi là “giá trị”. Một điểm đáng chú ý trong lập luận của Sansot là ông chỉ ra rằng, tuy việc làm việc và hành động liên tục không phải là điều mới mẻ, nhưng giờ đây, xã hội đã đặt “hành động” lên ngôi như một giá trị tối thượng. Theo ông, trong bối cảnh hiện tại, những người dành thời gian để mơ mộng, suy ngẫm, hay chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc sống trọn vẹn, lại bị xem là kẻ lạc hậu, vô ích hoặc thậm chí là quái gở.
Sansot không ngần ngại chỉ trích cái mà ông gọi là “sự đề cao không cần thiết của hành động”. Ông cho rằng, thay vì nhìn nhận hành động là một phần cần thiết để hình thành nên con người, thì xã hội hôm nay đã biến nó thành mục tiêu sống. Điều này dường như đã làm mai một giá trị của sự tĩnh lặng, của việc cảm nhận cuộc sống một cách trọn vẹn mà không cần phải liên tục làm hay đạt được điều gì lớn lao. Những người sống chậm rãi, suy tưởng hoặc đơn thuần cảm nhận sự tồn tại, theo Sansot, giờ đây không chỉ bị bỏ quên mà còn bị chê bai, đánh giá thấp.
Điều gây ấn tượng mạnh mẽ trong tác phẩm này là cách Pierre Sansot kết thúc cuốn sách bằng một hình ảnh đẹp đến nao lòng: hình ảnh của buổi sớm mai khi trời bắt đầu hé sáng, một khoảnh khắc mà ông cho rằng, đối với ông, còn xúc động hơn cả sự ra đời của một sinh linh nhỏ bé. Chính ở đây, người đọc cảm nhận được rõ nhất tinh thần của cuốn sách – một lời nhắc nhở giản dị nhưng sâu sắc rằng, đôi khi, những điều bé nhỏ tưởng chừng như không đáng kể lại mang trong mình sức mạnh lay động tâm hồn lớn lao hơn bất kỳ điều gì khác.
“Bàn về sự chậm rãi” của Pierre Sansot không đơn thuần là một cuốn sách lý luận, mà hơn thế, nó là tiếng nói đồng cảm với những ai đang tìm kiếm một nhịp sống chậm, sâu sắc và giàu cảm xúc hơn. Với lối viết trong trẻo, súc tích, tác phẩm này không chỉ khiến người đọc phải suy ngẫm về chính mình mà còn hướng họ đến việc đặt nghi vấn về cách xã hội hiện đại đã vô tình làm mờ đi những giá trị cốt lõi của con người. Đó là một lời nhắn nhủ dịu dàng rằng, trong sự chậm rãi, ta có thể tìm thấy niềm vui, sự sống và cả bản ngã của chính mình.
Để lại một bình luận Hủy