CẦU BỘ HÀNH KÝ ỨC: HÀNH TRÌNH ĐI TÌM NHỮNG MẢNH GHÉP TÂM HỒN

“Nhà Ảo Thuật Trên Cầu Bộ Hành” của Ngô Minh Ích là một tác phẩm đầy mê hoặc, mang trong mình sức mạnh kỳ diệu khiến người đọc chìm đắm và khó có thể diễn tả trọn vẹn cảm xúc bằng lời. Đó không đơn thuần chỉ là một cuốn sách mà như một cõi ký ức mờ sương, nơi mà mỗi chi tiết, mỗi câu chuyện đều mang những nỗi niềm sâu xa, gợi lại những hình ảnh của thời thơ ấu và những xúc cảm phức tạp ẩn sâu trong góc khuất tâm hồn.

Ngay từ những trang đầu, tác phẩm đã khắc họa một thế giới khác biệt – một thế giới không khép kín như các tiểu thuyết của Murakami, mà mở rộng và chan hòa tựa như một góc phố mờ nắng trong kí ức. Trong không gian đó, ký ức không còn đơn thuần là những mảnh ghép của quá khứ, mà chúng sống động và hòa lẫn với hiện tại, tạo nên những cung bậc cảm xúc mãnh liệt. Những hình ảnh gợi nhớ đó – từ cậu bé mang biệt danh “Quạ” ẩn náu dưới lớp da của một con voi khổng lồ, đến những chi tiết của một thời thơ ấu đầy ắp sự tổn thương – mang đến sự gần gũi đến kỳ lạ với người đọc. Ngô Minh Ích giống như một nhà ảo thuật, khéo léo tái hiện những mảng vỡ của quá khứ, để rồi từng mảnh ghép từ từ hiện lên thành bức tranh hoàn chỉnh, đầy cảm xúc và hoài niệm.

Trong thế giới của Ngô Minh Ích, những hình ảnh như “đường phố mờ nắng” hay “ánh sáng lờ mờ của ký ức” trở thành những biểu tượng lặp đi lặp lại, như một sợi chỉ xuyên suốt gắn kết các câu chuyện nhỏ trong tác phẩm. Đây cũng là lý do mà câu chuyện ngắn “Đường phố mờ nắng” để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Với ngôn từ đơn giản nhưng đầy cảm xúc, câu chuyện tái hiện kí ức của một cậu bé mồ côi mẹ, phải đối mặt với những mất mát lớn lao trong cuộc đời – người mẹ, người anh song sinh và cả mối tình đầu. Ngay cả người cha còn lại, dẫu rất gần trong khoảng cách vật lý, vẫn cách biệt trong tinh thần, để lại cậu bé một mình trong những dòng hoài niệm buồn bã và đẫm chất thơ.

Những câu hỏi về ký ức và thực tại liên tiếp được đặt ra trong các trang sách. Liệu điều mà chúng ta cảm nhận, nhìn thấy, chạm vào hằng ngày có thực sự là thật, hay chỉ là những ảo ảnh mờ nhạt? Ngô Minh Ích dường như khẳng định rằng, chính ký ức mới là thứ chân thực nhất đối với mỗi con người – đặc biệt là ký ức tuổi thơ. Đôi khi, những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng có thể khắc sâu vào tâm hồn một đứa trẻ, trở thành những vết tích không thể xóa nhòa trong suốt cuộc đời còn lại. Những tổn thương, những chia lìa, cái chết và những lần mất mát dường như quá lớn lao với một đứa trẻ, lại hiện lên trong truyện qua một lớp sương huyền bí, khiến nó vừa thân thuộc vừa đầy mộng ảo.

Bằng bút pháp tài tình, Ngô Minh Ích đã biến ngôn từ thành những phép thuật đặc biệt. Từng con chữ, từng câu văn hiện ra như những vũ điệu dịu dàng, mời gọi ký ức của chính người đọc trỗi dậy. Cảm giác như thời gian chậm lại; những năm tháng xa xưa, những đoạn kí ức tưởng chừng đã quên bỗng trở lại rõ mồn một. “Nhà Ảo Thuật Trên Cầu Bộ Hành” không chỉ đơn thuần là một câu chuyện được kể, mà là tấm gương phản chiếu thời gian và ký ức của mỗi người đọc. Ở đó, ta thấy đâu đó hình ảnh của chính mình, những cảm xúc từng ngỡ đã lắng sâu, và những gì mình đã đánh mất vì dòng đời trôi qua không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, hình ảnh “cầu bộ hành” trong tác phẩm chính là biểu tượng của ký ức. Với tác giả, đó là những dòng hoài niệm đậm chất Đài Bắc, nơi những trung tâm thương mại sầm uất một thời giờ chỉ còn là tro bụi. Với mỗi người đọc, “cầu bộ hành” đó có thể mang những ý nghĩa khác nhau – một công viên thuở bé, tiếng chim buổi sáng hay hình bóng của những người thân yêu đã khuất. Nhưng tựu chung, tất cả chúng ta đều có một “cầu bộ hành” trong đời, nơi lưu giữ những ngày tháng không bao giờ quay lại, những hồi ức quý giá mà chúng ta luôn khắc khoải tìm kiếm.

“Nhà Ảo Thuật Trên Cầu Bộ Hành” thực sự là một lời triệu hồi về ký ức, nơi ánh nắng lờ mờ và dòng thời gian tựa như dòng nước chảy trôi. Ngô Minh Ích không chỉ kể lại câu chuyện về tình yêu, mất mát và sự chia ly, mà còn tái hiện một cách xuất sắc nỗi khát khao yêu thương và được yêu thương – thứ cảm xúc nguyên sơ nhất mà mỗi con người đều mang trong mình. Đây không chỉ là một tác phẩm để đọc, mà còn là một chuyến hành trình để tìm lại một phần bản thân đã bị thời gian bỏ quên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *