Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại là một bóng đen bi kịch phản ánh một xã hội đầy rẫy sự giả dối, nơi mà con người với những tham vọng và toan tính của mình đã từng bước mài mòn một cá nhân, biến anh ta từ một nghệ sĩ đầy đam mê trở thành một nạn nhân bị nghiền nát giữa những guồng quay tàn nhẫn. Trên bề mặt, đây là câu chuyện về một họa sĩ trẻ, nhưng sâu xa hơn, đây là một bức chân dung thực tế về sự tha hóa của xã hội và con người, nơi nhân cách có thể bị bán rẻ và lòng trắc ẩn trở thành thứ xa xỉ.
Trương Hàn Tự đã tạo ra một nhân vật chính thực sự đáng thương, đó là họa sĩ trẻ tên Cao Tuần Diệc. Từ một chàng trai từng theo học mỹ thuật nhưng không hoàn thành chương trình, anh vẫn cố gắng bám trụ với đam mê nghệ thuật của mình. Đời sống tuy khó khăn, nhưng ít nhất anh đã từng có một khoảng thời gian được sống với chính mình, có một người phụ nữ tin tưởng khả năng của anh, và có một ước mơ để theo đuổi. Nhưng đoạn mở đầu tươi sáng đó chỉ là nền để tác giả đặt ra một sự đối lập đầy bi kịch khi các sự kiện dần đẩy nhân vật vào con đường không lối thoát.
Xuyên suốt câu chuyện, mỗi nhân vật xuất hiện trong cuộc đời Cao Tuần Diệc đều không phải là người thiện lương theo đúng nghĩa. Mọi mối quan hệ chỉ là một chuỗi các khắc nghiệt và lợi dụng, trong đó từng con người đóng vai trò như một nhát dao khắc sâu vào số phận của anh. Người thầy từng truyền đạt kiến thức cho anh – ông Vương, rốt cuộc cũng không phải là một nhà giáo có đạo đức. Lão ta chỉ lợi dụng anh để thực hiện những công việc mà chính con trai mình không có năng lực làm, rồi sau cùng chối bỏ trách nhiệm bằng bạo lực. Một kẻ khác đầy quyền lực nhưng cũng không kém phần đạo đức giả là Long Trấn – một người thuộc tầng lớp danh tiếng trong giới nghệ thuật, nhưng thực chất lại là một bậc thầy trong việc lừa gạt và thao túng. Chính hắn là kẻ đã đẩy Cao Tuần Diệc đến bước đường cùng khi từng chút một tước đi niềm tin của anh đối với thế giới này.
Ngay cả mối tình tưởng chừng chân thành và giản dị nhất cũng chẳng thể giữ vững. Tô Thanh từng là người con gái đã chờ đợi anh, có lẽ đã từng yêu anh thật lòng. Nhưng trên hết, cô cũng là con người của thực tế, và vào khoảnh khắc nhận ra việc tiếp tục ở bên anh có lẽ chỉ là một sự đầu tư vô ích, cô dứt khoát quay đi như một kẻ đầu tư cắt lỗ. Khoảnh khắc đó vô cùng đau đớn, không chỉ vì sự rạn vỡ của một tình yêu đã qua mà còn bởi sự thật trần trụi: ngay cả những tình cảm từng được xem là đáng quý cũng chỉ là một phần của cuộc giao dịch.
Bên cạnh đó, sự xuất hiện của Hà Úy chính là minh chứng cho một hiện thực khủng khiếp hơn. Hắn không phải hạng người đặc biệt có quyền lực, cũng chẳng phải kẻ giàu sang gì, nhưng trong một thế giới đầy rẫy sự tha hóa này, hắn vẫn có khả năng thao túng được xã hội theo cách mà chẳng ai ngờ tới. Là một kẻ lừa đảo đúng nghĩa, Hà Úy đã gây ra nhiều bi kịch hơn bất kỳ ai tưởng tượng, không chỉ hủy hoại cuộc sống của Cao Tuần Diệc, mà còn kéo theo những hệ lụy kinh hoàng. Điều đáng sợ nhất chính là một con người như vậy vẫn có thể sống tốt, vẫn có chỗ đứng giữa những kẻ quyền thế, tạo ra một cú giễu cợt cay đắng về cách vận hành của xã hội.
Và đáng thương hơn cả, nỗi bất hạnh của Cao Tuần Diệc còn bắt nguồn ngay từ nơi đáng lẽ phải bảo vệ anh – gia đình. Chu Đại Phượng, người đã sinh ra anh, nào có thương yêu gì con trai mình. Trái lại, bà ta như một lưỡi dao vô hình, góp phần đẩy anh đến những quyết định tận cùng của số phận. Tình mẫu tử không tồn tại trong câu chuyện này, không phải bởi sự xa cách đơn thuần, mà là bởi bản chất con người, khi ngay cả sự ràng buộc huyết thống vẫn có thể trở nên méo mó đến mức kinh hoàng.
Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại không đơn thuần chỉ là một bi kịch cá nhân, mà là tấm gương phản chiếu một hiện thực đầy thối nát, nơi một cá nhân dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự bóp nghẹt của những kẻ có quyền thế hơn, hoặc đơn giản là những kẻ khôn ngoan hơn trong trò chơi sinh tồn. Những gì diễn ra trong câu chuyện, dù có vẻ như một chuỗi bi kịch hư cấu, lại không quá xa lạ với thực tế, nơi con người có thể bị thao túng, lợi dụng và cắt bỏ như một con tốt thí trên bàn cờ vô hình. Và đáng sợ hơn cả, không có ai thật sự trong sạch hay vô tội trong câu chuyện này.
Tác giả đã dùng một lối viết vô cùng hiện thực với những chi tiết trần trụi để khắc họa bối cảnh tăm tối của cuộc đời nhân vật chính. Không có gì quá mức khoa trương, không có gì bị cường điệu, nhưng chính sự chân thật đến mức khắc nghiệt đó lại khiến câu chuyện ám ảnh người đọc. Cao Tuần Diệc bị chạm khắc như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng thay vì trở thành một kiệt tác, anh lại dần bị bào mòn đến mức biến mất. Bức tranh cuối cùng về anh không rực rỡ sắc màu, mà là một mảng xám tro của sự lụi tàn, của người nghệ sĩ bị hủy hoại không chỉ bởi xã hội mà còn bởi chính những người từng thân thiết nhất với mình.
Một tác phẩm không dành cho những ai muốn một câu chuyện tươi sáng, nhưng lại là một thước phim hoàn hảo về sự tha hóa và những góc khuất trong nhân tính con người.
Để lại một bình luận Hủy