“Án Mạng Trên Tàu Noah” của tác giả Yuki Haruo là một tiểu thuyết trinh thám đặc biệt, mang đậm màu sắc “イヤミス” – thể loại khiến người đọc không khỏi rùng mình, khó chịu nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi từng trang sách. Câu chuyện bắt đầu một cách tưởng chừng đơn giản: một nhóm bạn cũ gồm sáu sinh viên đại học, cùng với một người anh họ đóng vai trò thám tử, lên tàu Noah để tận hưởng kỳ nghỉ. Tuy nhiên, một cặp phụ huynh và đứa con nhỏ – những người không rõ lai lịch – xuất hiện trên tàu, khiến bầu không khí dần trở nên u ám, đầy mâu thuẫn ngầm và những cảm xúc bị chôn giấu lâu ngày bắt đầu trỗi dậy. Điều đó chỉ là khởi đầu cho chuỗi bi kịch và bẻ ngoặt bất ngờ sắp sửa diễn ra.
Một trong những điểm khiến người đọc ấn tượng mạnh với cuốn sách là cách tác giả tiết lộ danh tính kẻ thủ ác không theo lối mòn. Dù có cảm giác ban đầu rằng hung thủ khá dễ đoán, nhưng khi bước vào phần kết và đặc biệt là đoạn epilogue qua máy liên lạc, người đọc mới cảm nhận hết được một sự thật rúng động. Thứ tưởng như dễ đoán lại bị lật ngược, khiến kết thúc trở nên u tối và đầy dư âm lạnh gáy. Rất nhiều người cho rằng chính đoạn epilogue đã nâng tầm toàn bộ tác phẩm, khiến nó không chỉ là một cuốn trinh thám mà còn là một bản điều tra tâm lý học đặc sắc.
Dù lối viết và cấu trúc thiên về hình thức “hoàn toàn logic” của thể loại trinh thám cổ điển – nơi cảm xúc nhân vật có phần đơn sơ, nhân cách phẳng – khiến đôi lúc độc giả khó tìm thấy sự kết nối cảm xúc với bất kỳ ai, nhưng lại chính là sự chủ ý của tác giả trong việc định hình thể loại. Một số độc giả chia sẻ họ không tìm thấy bóng dáng của một nhân vật để đồng cảm sâu sắc, thậm chí có phần lạnh nhạt với mọi nhân vật, từ người mẹ có phần mờ nhạt cho tới người em họ được kỳ vọng là “thám tử sân nhà” rồi rốt cuộc lại thất bại toàn diện và để lại cảm giác thất vọng.
Bi kịch không chỉ đến từ vụ giết người mà còn nằm ở mức độ thương tổn tinh thần của các nhân vật. Đặc biệt là sự tàn nhẫn đối với mối quan hệ cha con và cả cách những sinh vật vô tội như chú chó cũng không tránh khỏi tổn thương. Một số bình luận còn mô tả rằng cảm giác bị mắc kẹt, nỗi sợ ngạt thở, và sự bất lực khi không thể chạy trốn là trải nghiệm “đồng cảm bất đắc dĩ” khi đọc truyện – thứ khiến họ vừa rơi vào trạng thái khó chịu nhưng lại không thể dứt ra.
Đỉnh điểm của tác phẩm là cú twist ở phần cuối – một cú xoay chuyển bất ngờ gần như tái định nghĩa lại toàn bộ câu chuyện mà người đọc vừa trải qua. Có người gọi đó là phần “ác nhất” của cuốn sách, có người thì cho rằng chính đại kết cuối đó mới là điểm sáng khiến họ đọc lại lần hai. Phân tích các chi tiết nhỏ sau khi đã biết danh tính hung thủ như cuộc trò chuyện tưởng chừng vô hại về cái chết thê thảm, hay cách nhân vật nữ chính Mai đã thay đổi trong một môi trường ngột ngạt, đã mang lại chiều sâu khác hẳn cho câu chuyện tưởng chừng đơn giản ban đầu.
Dù có ý kiến cho rằng, nếu không nhờ “đòn kết liễu” cuối cùng thì toàn bộ nền tảng cốt truyện và dàn nhân vật khá mờ nhạt, thiếu đặc điểm nổi bật, nhưng gần như tất cả độc giả đều phải công nhận rằng đó là một cái kết khó quên. Nó khiến cuốn sách thoát khỏi khung mẫu nhàm chán của những vụ án “giết người trong phòng kín” thông thường, và trở thành một tác phẩm có sức ám ảnh lâu dài. Có người thú nhận nếu họ là nhân vật trong truyện thì chắc đã không còn bình tĩnh để giữ hòa khí mà đã xảy ra “nội chiến” từ sớm. Những mâu thuẫn tiềm ẩn trong mối quan hệ con người và phản xạ sinh tồn khi bị nhốt trong không gian kín là yếu tố làm nên chiều sâu tâm lý của tác phẩm.
“Án Mạng Trên Tàu Noah” không phải là cuốn sách dễ đọc, cũng không dành cho người đọc tìm kiếm một trải nghiệm nhẹ nhàng. Nhưng nếu bạn yêu thích những bí ẩn, những câu chuyện được dựng nên để dẫn dắt bạn đến một cú đánh cuối khó đoán và đầy uy lực tinh thần, thì đây chính là một tác phẩm đáng để thử – thậm chí là nên đọc đi đọc lại để ngẫm lại từng chi tiết nhỏ vốn đã được gieo sẵn ngay từ đầu. Một cuốn trinh thám lạnh lùng, ám ảnh và đầy chất kịch tâm lý – chính là “Noah”.
Để lại một bình luận Hủy