Review sách “Án Mạng Trên Tàu Noah” – Khi chính định kiến của độc giả bị phản bội
“Án Mạng Trên Tàu Noah” của tác giả Yuki Haruo là một cái tên gần đây nhận được rất nhiều sự chú ý trong cộng đồng yêu thích thể loại trinh thám Nhật Bản. Tưởng chừng là một tác phẩm tương đối “bình thường” trong cách triển khai tình tiết ban đầu, nhưng càng đi sâu, đặc biệt từ phần giữa truyện đến đoạn kết, độc giả mới thật sự nhận ra vì sao cuốn sách này lại được ca ngợi đến vậy. Những cú twist được dàn dựng tinh vi, những lớp lang ẩn ngầm dần hé lộ, khiến trải nghiệm đọc truyện thay đổi hoàn toàn chỉ trong phần kết.
Không ít bạn đọc chia sẻ rằng phần đầu và giữa truyện khiến họ tự hỏi liệu đây có thật sự là tác phẩm “gây bão” hay không. Nhân vật chính thoạt đầu có vẻ nhạt nhòa, vụ án mang nét khá quen thuộc, và dàn nhân vật (kể cả hung thủ) chưa gây được nhiều ấn tượng đặc biệt. Thế nhưng, tất cả đều bị đảo lộn bởi phần epilogue đầy bất ngờ. Đột nhiên, mọi mảnh ghép tưởng như rời rạc lại khớp chặt với nhau một cách hoàn hảo. Khi người đọc nhận ra rằng nhân vật họ tưởng là chính lại không phải là trung tâm thật sự của câu chuyện, mọi cảm xúc dường như bị xáo trộn. Hóa ra, toàn bộ hành trình là một màn dàn dựng chi tiết của một bàn tay điều khiển đúng chuẩn một cây bút trinh thám lành nghề.
Một trong những yếu tố khiến tác phẩm trở nên đặc biệt chính là cách tác giả sử dụng tựa đề “Tàu Noah” như một cú đánh lạc hướng thông minh. Trong tâm trí người đọc, con tàu Noah thường gắn liền với hình ảnh của sự cứu rỗi, tái sinh. Thế nhưng, trong tác phẩm này, con tàu lại mang đến cảm giác ngược lại – một nơi nhấn chìm tất cả sự thật và đẩy nhân vật vào hố sâu tuyệt vọng. Khả năng “lừa” người đọc bằng niềm tin định sẵn chính là điểm mạnh lớn nhất của Yuki Haruo.
Nhiều lời nhận xét đã dành sự khen ngợi cho cách xây dựng thủ phạm – một kẻ không chỉ thông minh, tính toán mà còn biết biến những điều tưởng như chống lại mình thành công cụ để đạt được mục tiêu. Việc kẻ sát nhân “sử dụng” chính suy luận của thám tử như một phần trong kế hoạch của mình là một cú xoay đầy táo bạo và mới mẻ, thậm chí gây tranh luận mạnh mẽ trong cộng đồng mê trinh thám. Đây chẳng khác nào một đòn phản công vào chính thể loại trinh thám cổ điển vốn đặt lý trí lên trên hết. Câu hỏi hiện ra là: khi thám tử bị dắt mũi thì công lý liệu còn tồn tại?
Tuy nhiên, nhiều độc giả cũng lên tiếng bày tỏ nghi ngờ về sự hợp lý trong việc hung thủ có thể dễ dàng sống yên ổn sau tất cả. Họ đặt câu hỏi: khi tất cả những người khác đều mất tích hay qua đời, liệu nhân vật đó có thể thực sự thoát khỏi lưới pháp luật và sự nghi ngờ của xã hội? Nếu đây là một kế hoạch tinh vi được chuẩn bị kỹ lưỡng, làm sao lại không bao gồm cả yếu tố thoát thân hợp lý? Có thể thấy rằng, dù là một bước ngoặt đầy ám ảnh và thông minh, nhưng tác phẩm vẫn để lại những khoảng trống khiến người đọc không ngừng suy nghĩ.
Một điểm sáng khác không thể không nhắc tới chính là phần giải thích cuối sách của nhà văn kỳ cựu Arisu Arisugawa. Rất nhiều bạn đọc cho biết chính nhờ phần này mà họ mới nhận ra được mức độ tài tình của tác giả trong việc xây dựng hệ thống manh mối chồng chéo mà không bị phá vỡ kết cấu logic. Đôi khi lời giải thích ấy giống như cú “khai sáng” khiến người ta phải bật cười chua chát: hóa ra mình vẫn luôn nằm trong kế hoạch của kẻ khác từ đầu đến cuối.
“Án Mạng Trên Tàu Noah” không phải là một tác phẩm dễ cảm hay dễ yêu từ những chương đầu tiên. Nó đòi hỏi người đọc phải kiên nhẫn, nhưng phần thưởng nhận được ở đoạn kết thật sự thuyết phục. Đó là cảm giác rùng mình, hẫng hụt, kinh sợ, và đồng thời là thán phục trước một cốt truyện được xây dựng như mê cung ánh sáng và bóng tối đan xen. Sau khi gấp lại cuốn sách, bạn có thể sẽ muốn đọc lại lần nữa – không phải để giải mã, mà là để xác nhận: mình quả thực đã bị đánh lừa hoàn toàn, một cách nghệ thuật và không thể nào quên.
Một tác phẩm trinh thám đặc biệt dành cho những ai đủ “lì” để bị phản bội bởi chính niềm tin mình dành cho thể loại này.
Để lại một bình luận Hủy