BÁO THÙ: HÀNH TRÌNH ĐI QUA BÓNG TỐI ĐỂ CHẠM TỚI VẺ ĐẸP RẠN VỠ TRONG NỘI TÂM

“Báo thù: Mười Một Câu Chuyện Tăm Tối” là một tuyển tập truyện ngắn đặc sắc của nhà văn Nhật Bản Ogawa Yoko, nơi mà cái chết, sự mất mát và những ám ảnh nội tâm được khâu lại thành một tấm vải chắp vá kỳ ảo nhưng đầy ám ảnh. Đây không chỉ đơn thuần là mười một câu chuyện rời rạc mà còn là một mạng lưới chặt chẽ, nơi các dấu vết của mỗi truyện đều in hằn vào câu chuyện kế tiếp theo một cách tinh vi, bất ngờ và đầy nghệ thuật. Ở phần cuối, khi câu chuyện đầu tiên được nối lại theo một vòng tròn khép kín, người đọc sẽ thấy được sự hoàn chỉnh và dụng công của tác giả trong cách tạo dựng cấu trúc truyện.

Không thể phủ nhận rằng “Báo thù” là một tác phẩm u tối, nhưng đó là sự u tối tinh tế, lặng lẽ và không phô trương. Như một độc giả nhận xét, có những lúc chúng ta muốn chìm vào những nơi tối tăm, lạnh lẽo như bên trong chiếc tủ lạnh, khu rửa giặt bên cạnh nhà xác hay một vườn thú phủ đầy tuyết – tất cả đều là những hình ảnh xuất hiện trong các câu chuyện của Ogawa. Những không gian ấy là biểu tượng cho nỗi cô đơn dày đặc nhưng cũng là nơi để các nhân vật thực hiện nghi lễ riêng của mình dành cho cái chết và sự chia ly, dù bằng những cách dị thường và thậm chí rùng rợn.

Mỗi câu chuyện có tính độc lập nhưng lại mang một sự móc nối kỳ lạ và mềm mại với nhau. Những nhân vật phụ trong câu chuyện trước lại đột nhiên xuất hiện như nhân vật chính trong câu chuyện sau, những địa điểm được nhắc thoáng qua ban đầu thì về sau trở thành bối cảnh chính. Chính sự đan xen này khiến người đọc cảm thấy như đang lần từng tầng mê cung với vẻ đẹp bi thương, nơi mà từng chi tiết đều không thừa thãi và âm vang của quá khứ luôn hiện diện.

Có lẽ một trong những điểm ấn tượng của tác phẩm là vẻ đẹp lặng lẽ và tinh khôi ẩn trong từng câu chữ. Một người đọc lần đầu tìm đến tác phẩm của Ogawa Yoko đã thốt lên rằng văn phong của bà thật sự tinh tế và đầy cảm giác thanh sạch, dù chủ đề xoay quanh sự chết chóc và đau thương. Đây là điều mà tác giả đã làm rất tốt – đưa người đọc vào một thế giới đầy rạn vỡ mà vẫn giữ được vẻ đẹp mong manh, thanh khiết. Sự mâu thuẫn giữa cái đẹp và cái chết chính là đặc trưng của phong cách Ogawa: cảm giác rợn ngợp, ghê sợ song hành cùng sự trầm mặc và mê hoặc đầy tính chất thẩm mỹ.

Một số câu chuyện để lại ấn tượng đặc biệt khiến người đọc không khỏi băn khoăn và ám ảnh. Ví dụ như chi tiết nhân vật chôn xác chồng dưới vườn hoặc câu chuyện về trái kiwi được mang đến bưu điện – một hình ảnh tưởng chừng vô lý nhưng lại ghi sâu vào tâm trí bởi lối kể chuyện siêu thực và cảm giác bất an ngấm ngầm. Hay hình ảnh người đàn ông có trái tim lồi ra khỏi ngực ngồi đối diện với người thợ đóng túi – một phân cảnh mang đậm chất grotesque nhưng lại được miêu tả với sự dịu dàng và một vẻ đẹp kỳ quái.

Có thể nói, Ogawa Yoko đã tạo ra một thế giới thu nhỏ nhưng đầy tầng sâu, nơi cái chết không chỉ là kết thúc mà còn là chất xúc tác để hé mở nội tâm con người – những tâm hồn đang tìm cách đối diện, tiếc nuối và thậm chí chấp nhận sự mất mát theo cách rất riêng. Những nghi lễ tưởng nhớ, sự báo thù hay chỉ là những hành động điên rồ đều được miêu tả không qua lăng kính đạo đức mà bằng một con mắt nhân văn sâu sắc.

“Báo thù: Mười Một Câu Chuyện Tăm Tối” không dành cho người đọc đang tìm kiếm sự giản đơn hay an nhiên. Đây là quyển sách dành cho những tâm hồn dám bước vào cõi tăm tối một cách tỉnh táo, những người không ngại đối diện với cảm xúc tiêu cực để rồi từ đó tìm thấy một vẻ đẹp đầy ám ảnh. Trong thế giới ấy, cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là điểm khởi đầu cho những mối liên kết âm u, chân thật và đôi khi, không thể lý giải bằng lý trí. Một tác phẩm xứng đáng để nghiền ngẫm chậm rãi – để sợ, để buồn và để thấu hiểu chính bản thân mình qua từng câu chuyện kỳ dị nhưng vô cùng đẹp đẽ ấy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *