“Báo Thù: Mười Một Câu Chuyện Tăm Tối” không chỉ là một tuyển tập truyện ngắn bình thường, mà là một hành trình kỳ ảo đưa người đọc lạc vào một thế giới đan xen giữa thực và ảo, nơi cái chết và sự ám ảnh luôn hiện diện như một lớp bóng mờ phủ lên từng câu chữ. Đây là một tác phẩm của sự chặt chẽ và tinh tế đến mức mê hoặc, nơi từng chi tiết nhỏ đều có khả năng trở thành mắt xích then chốt trong một vòng tròn trần thuật phức tạp và quái dị đến rợn người.
Ngay từ những trang đầu tiên, người đọc đã có thể cảm nhận được một không khí kỳ lạ, nơi các câu chuyện tưởng chừng như độc lập lại dần gắn kết với nhau qua những chi tiết nhỏ như chiếc tủ lạnh, trái kiwi, hay một gợi nhắc bóng bẩy nào đó từ một nhân vật phụ. Một người đọc thậm chí đã thử vẽ sơ đồ tương quan để tìm hiểu sự liên kết giữa các truyện, nhưng cũng phải thốt lên rằng mọi thứ quá rối rắm, không thể nắm bắt nổi. Tuy vậy, chính điều đó lại làm nên sức hấp dẫn tuyệt vời của tác phẩm – mỗi mảnh ghép đều khơi gợi sự tò mò, khiến người ta đọc mãi không dứt ra được.
Câu chuyện mở đầu “Buổi chiều ở tiệm bánh phương Tây” dường như giữ vai trò trung tâm trong cấu trúc liên kết phức tạp ấy. Có người đặt giả thuyết rằng tất cả những truyện còn lại đều là sản phẩm tưởng tượng hoặc hồi tưởng của nhân vật người mẹ đã qua đời, người xuất hiện trong “Tinh linh giấc ngủ”. Đến chương cuối cùng – “Độc thảo” – khi nhân vật chính tìm thấy thi thể của chính mình trong tủ lạnh, nhiều độc giả bắt đầu nhìn lại và thấy chi tiết ấy như là một ẩn dụ kỳ quái liên kết trở lại với sự kiện trong truyện đầu tiên. Một vòng tròn khép kín không lời giải, vừa ám ảnh, vừa đẹp ma mị.
Mỗi câu chuyện đều sở hữu một cảm xúc riêng biệt. Có người đặc biệt yêu thích “Giây phút cuối cùng của con hổ Bengal” – một truyện chứa đựng nét man dại và trác tuyệt trong cơn hấp hối. “Bà già J” là một truyện khiến người đọc vừa sợ hãi vừa không thể rời mắt, đến mức phải thốt lên “Xin đừng, xin đừng mà!”, trong khi “Khâu tạm trái tim” lại như kỳ lạ dịu dàng đến mức khiến cơ thể như tan chảy theo từng con chữ. Những cái chết được mô tả bằng một sự tĩnh lặng lạnh lẽo, đối lập hoàn toàn với những phản ứng sống động, đôi khi điên loạn đến từ người ở lại – khiến cho cái ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mơ hồ, dễ vỡ.
Thậm chí, có độc giả mua cuốn sách chỉ vì bị cuốn hút bởi tựa đề đầy ẩn ý, và rồi bị ám ảnh bởi sự sắc lạnh và bi thương của từng câu chuyện. Họ cảm nhận được sự tồn tại dai dẳng của những nhân vật, như thể họ hóa thành một phần tiềm thức, tiếp tục sống âm ỉ bên trong tâm trí người đọc. Có những đêm sau khi đọc xong, ám ảnh ấy không tan biến mà còn tái hiện trong giấc mơ, như một tiếng thì thầm xuyên không gian.
Đây là một tác phẩm mà nếu cố tìm logic hay trật tự tuyến tính kiểu truyền thống, có lẽ sẽ chóng vánh vỡ mộng. Nhưng nếu mở lòng để cảm nhận cái đẹp từ hỗn loạn, cái ám ảnh từ sự thản nhiên, thì “Báo Thù” chính là một kiệt tác đầy sắc thái và chiều sâu. Nó không hẳn là một cuốn tiểu thuyết kinh dị, càng không hoàn toàn là văn học trinh thám hay huyền bí. Nó giống như một dòng chảy ngầm, chậm rãi nhưng mãnh liệt, kéo người đọc chìm xuống đáy sâu của cảm xúc và hoài nghi nội tại.
Điều đáng nói nhất, là dù kinh dị hay bi thương, u tối hay kỳ quái, tất cả đều được viết bằng một văn phong đẹp đến nao lòng. Có lẽ vì vậy mà dù mỗi câu chuyện là một trải nghiệm khá nặng nề, người đọc vẫn không thể ngừng lại – như thể từng con chữ đang róc rách dưới làn da tinh thần, không để ta quên được những mất mát, báo thù và những linh hồn thực sự chưa siêu thoát.
“Báo Thù: Mười Một Câu Chuyện Tăm Tối” không dành cho những ai muốn tìm kiếm ánh sáng, mà dành cho những trái tim không ngại đi sâu vào bóng tối để nghe tiếng vọng kỳ lạ của những linh hồn đã mất – hoặc hơn thế nữa, của chính phần sâu thẳm trong ta.
Để lại một bình luận Hủy