“Báo Thù: Mười Một Câu Chuyện Tăm Tối” là một tập truyện ngắn đặc biệt và đầy thú vị, không chỉ bởi lối kể chuyện độc đáo mà còn thông qua không khí u tối, siêu thực và ám ảnh mà nó mang lại. Đây không đơn giản là một chuỗi mười một câu chuyện riêng biệt, mà là một mạng lưới những mảnh ghép kỳ dị, nối kết nhau bằng những chi tiết tinh vi đến rợn người, tạo nên một mê cung kỳ quái và lạnh lẽo về cảm xúc, thời gian và cái chết. Điều khiến cuốn sách khác biệt và ấn tượng nằm ở cách các truyện ngắn này vừa độc lập vừa liền mạch, như thể chúng sống và hô hấp bên trong một vũ trụ chung, nơi con người và ký ức va chạm nhau trong cõi mơ và hiện thực nhập nhằng.
Ngay từ truyện ngắn mở đầu “Buổi chiều ở tiệm bánh ngọt”, người đọc có thể cảm nhận được sự dị thường trong không khí tĩnh lặng của câu chuyện, tưởng chừng như một câu chuyện đơn giản, nhưng càng đọc sâu lại càng thấy rối rắm và đáng sợ. Điều thú vị bắt đầu khi các chi tiết từ truyện này bất ngờ xuất hiện trong truyện kia – như nhà kho quả kiwi quay trở lại trong “Quả ngọt”, hay một nhân vật lớn tuổi xuất hiện lần nữa trong “Tinh linh giấc ngủ”. Những sự lặp lại này không hề mang tính máy móc, thay vào đó là sự đan xen tài tình, khiến người đọc không ngừng giật mình, tự hỏi liệu các nhân vật có đang sống trong cùng một thực tại hay chỉ là phản chiếu méo mó của nhau qua lớp kính mờ của ký ức và ám ảnh.
Một điểm nổi bật của cuốn sách này chính là sự kết hợp giữa yếu tố đời thường và màu sắc ghê rợn. Các chi tiết tưởng tượng như dâu tây khô héo được ví như cái đầu biến dạng của trẻ sơ sinh, hay củ cà rốt hình bàn tay được miêu tả như bàn tay đã bị cắt rời vì ung thư tạo nên lớp không khí vừa quái đản lại vừa nghệ thuật. Có người cho rằng cách miêu tả quả cà chua bị bóp nát gợi hình ảnh của việc tước đoạt mạng sống một cách trực diện là hơi quá mức, nhưng chính sự trần trụi này lại là một phần của chất liệu đặc trưng tạo nên cảm giác không thoát được của cuốn sách.
Cảm xúc khi đọc “Báo Thù” là sự giằng xé giữa vẻ đẹp và sự rùng rợn. Các câu chuyện không sử dụng giọng kể kịch tính hay hù dọa, mà thay vào đó là một lối kể chuyện điềm tĩnh, nhẹ nhàng, thậm chí đôi lúc mang sắc thái thơ mộng, khiến người đọc cảm nhận được sự yên bình đầy bất an. Cái chết, mất mát, sự lạc lõng – tất cả được tái hiện bằng một nét bút trầm lặng, như những lời tiễn đưa trong một lễ tang không nước mắt. Chính sự điềm đạm này lại thấm sâu vào tâm trí, day dứt hơn bất cứ sự gào thét ầm ĩ nào.
Một trong những điều thú vị là mặc dù các câu chuyện nhiều lúc mang tính biểu tượng hoặc siêu thực, thế nhưng không làm loãng đi tính hiện thực của cảm xúc. Như ở chi tiết bảo tàng tra tấn, tưởng chỉ là một khung cảnh kỳ dị nhưng thực tế lại rất thật đến rùng mình, khiến người đọc cảm thấy lạnh sống lưng. Toàn bộ cuốn sách khơi gợi một thế giới u tịch, nơi mà những điều bình thường nhất cũng mang nỗi ám ảnh khó gọi tên.
“Báo Thù” không phải là một cuốn sách dễ đọc cũng như dễ hiểu theo nghĩa thông thường. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, cảm xúc tinh tế và một cái nhìn mở đối với cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Song, đây chính là sức hút của tác phẩm – một thứ văn chương rất gợi mở, như một chiếc hộp kín đáo chứa đầy bí mật đang chờ được giải mã. Với những ai yêu thích những câu chuyện đan xen, giàu chiều sâu và thấm đẫm tinh thần siêu thực, hoặc đơn giản là đang tìm kiếm một cuốn sách khiến trái tim bạn chậm lại mỗi khi gấp lại từng trang, “Báo Thù” thực sự là một lựa chọn đáng để thử – một bản “truyện kể trước giờ ngủ dành cho người lớn”, nơi mà nỗi ám ảnh ngấm vào từng hơi thở của sự lặng im.
Để lại một bình luận Hủy