BI KỊCH CỦA DANH VỌNG: KHI MỘT HỌA SĨ CHỈ THÀNH DANH SAU KHI CHẾT

Một họa sĩ chết rồi thành danh đã trở lại là một cuốn tiểu thuyết đầy kịch tính, cuốn hút ngay từ những trang đầu tiên với một cách mở đầu đậm chất trinh thám. Một người bị sát hại, nhưng danh tính của cả nạn nhân lẫn hung thủ vẫn chưa được tiết lộ. Một câu hỏi lập tức xuất hiện trong đầu độc giả: Người bị giết là ai? Và kẻ ra tay tàn nhẫn đó là ai? Cách xây dựng tình huống của tác giả ngay từ đầu đã tạo ra hiệu ứng tò mò mạnh mẽ, cuốn người đọc vào hành trình khám phá sự thật phía sau câu chuyện đầy bi kịch này.

Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là Cao Tuần Diệc, một họa sĩ nghèo khó, chật vật với cuộc sống. Người yêu rời bỏ, chủ nhà thúc ép trả phòng, tiền bạc cạn kiệt, anh gần như rơi vào tuyệt vọng. Trong cơn bế tắc, anh tìm đến một người quen cũ – giáo sư Vương Hải, người từng nhờ anh vẽ tranh nhưng vẫn chưa thanh toán. Nhưng cuộc chạm trán với Vương Hải không suôn sẻ, khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên căng thẳng.

Bạn thân của Cao Tuần Diệc là Hà Úy, một kẻ chuyên làm giả cổ vật. Thấy bạn mình lâm vào cảnh ngặt nghèo, Hà Úy đề xuất một giải pháp: Tham gia một chương trình bình luận tranh, nơi mỗi tác phẩm được đánh giá sẽ nhận được khoản thù lao đáng kể. Mặc dù Cao Tuần Diệc vốn kiêu ngạo và không thích phô trương bản thân, nhưng vì túng quẫn, anh buộc phải thử vận may.

Tuy nhiên, kết quả không như mong đợi. Ngay trong buổi phát sóng trực tiếp, chương trình mời đến chuyên gia nghệ thuật Long Trấn, người không ngại chỉ trích tác phẩm của Cao Tuần Diệc một cách gay gắt. Những lời phê bình cay nghiệt, kết hợp với sự bàng hoàng khi giáo sư Vương Hải lại khen ngợi anh trong video phát trước đó, khiến Cao Tuần Diệc chịu cú sốc nặng nề. Khi bức tranh của anh bị gạch bỏ trên sóng truyền hình, danh dự bị chà đạp, anh chỉ biết chán nản rời khỏi trường quay.

Đây tưởng chừng chỉ là một cuộc tranh luận nghệ thuật bình thường, nhưng lại trở thành khởi đầu cho một chuỗi bi kịch. Cư dân mạng nhanh chóng vào cuộc, chế giễu, miệt thị họa sĩ trẻ đến mức khiến anh dường như mất hết ý chí sống. Đúng vào thời điểm đó, một người đàn ông tự xưng là Chu Tiểu Lượng xuất hiện, nói rằng anh ta là anh em song sinh bị chia cắt từ nhỏ với Cao Tuần Diệc. Chu Tiểu Lượng mắc bệnh nan y, thời gian sống không còn nhiều và mong muốn Cao Tuần Diệc giúp đỡ mẹ già cùng con trai của anh ta.

Cao Tuần Diệc đối diện với nghịch cảnh éo le, liệu có thể giúp một gia đình đã từng bỏ rơi mình? Khi anh vẫn còn đang do dự, Chu Tiểu Lượng bất ngờ tự sát, đẩy mọi chuyện đến bước ngoặt định mệnh. Hà Úy lập tức nghĩ ra một kế hoạch táo bạo: Họ sẽ khiến thế giới tin rằng người chết là Cao Tuần Diệc, từ đó lợi dụng câu chuyện bi thương của anh để đẩy giá các bức tranh lên cao. Đây không phải ý tưởng mới – lịch sử đã chứng minh rằng nhiều nghệ sĩ không được công nhận lúc sinh thời nhưng nổi danh sau khi qua đời. Trong cơn tuyệt vọng, Cao Tuần Diệc quyết định nghe theo kế hoạch này.

Như dự đoán của Hà Úy, sự kiện nhanh chóng gây bão dư luận. Công chúng bắt đầu xót thương cho “sự ra đi” của họa sĩ trẻ, chỉ trích Long Trấn đã gián tiếp đẩy anh vào đường cùng. Một doanh nhân giàu có, La Hoành Duệ, cũng tham gia vào cuộc chơi, đẩy giá tranh của Cao Tuần Diệc lên cao ngất ngưởng, với mục tiêu trục lợi và cứu vãn công ty đang trên đà phá sản. Cùng lúc đó, chính quyền địa phương nhìn thấy cơ hội và quyết định biến câu chuyện của Cao Tuần Diệc thành biểu tượng văn hóa để quảng bá cho thành phố.

Nhưng những kẻ thao túng dư luận không ngờ rằng Long Trấn cũng đang âm thầm phản kháng. Khi danh tiếng và sự nghiệp bị hủy hoại, Long Trấn không chấp nhận thất bại. Điều tra về thân phận của Cao Tuần Diệc, hắn tìm ra Chu Đại Phượng – mẹ ruột của hai anh em song sinh. Vì tiền, bà quyết định tố giác sự thật rằng Cao Tuần Diệc vẫn còn sống. Long Trấn nắm được mấu chốt quan trọng trong tay, bắt đầu kế hoạch vạch trần trò lừa đảo.

Trong khi Long Trấn truy tìm Cao Tuần Diệc để lật tẩy tất cả, La Hoành Duệ và Hà Úy lại không thể để sự thật bị phơi bày. Nếu mọi chuyện bại lộ, tất cả công sức của họ sẽ tiêu tan. Đứng trước áp lực này, họ đưa ra quyết định tàn nhẫn: Cao Tuần Diệc phải thực sự chết để câu chuyện vẫn hợp lý trong mắt công chúng. Khi sắp đối diện với sự thật, Long Trấn đưa ra một lựa chọn bất ngờ: thỏa hiệp với những kẻ thao túng thay vì vạch trần sự lừa dối. Để đổi lấy quyền lợi, hắn đồng ý tham gia vào âm mưu sát hại người mà hắn từng muốn lật tẩy.

Khoảnh khắc kinh hoàng cuối cùng xảy ra khi Cao Tuần Diệc bị chính những kẻ từng kề vai sát cánh phản bội. Long Trấn vụng về, cố gắng giết anh nhưng phải thử đi thử lại nhiều lần mới hoàn thành được việc đó, để rồi âm thanh cuối cùng Cao Tuần Diệc phát ra chỉ là tiếng gào thét tuyệt vọng. Hà Úy, dù nghe thấy tiếng kêu đau đớn của người bạn thân, vẫn khoanh tay đứng ngoài cuộc.

Tác phẩm kết thúc trong bi kịch, không có ai bị vạch trần, không có công lý được thực thi. Cái chết của Cao Tuần Diệc khiến người đọc nhói lòng: một người chỉ muốn theo đuổi nghệ thuật, cuối cùng lại bị chính lòng tham và sự dối trá nhấn chìm. Hà Úy, kẻ khởi xướng kế hoạch này, không ngờ rằng mình cũng bị mắc kẹt trong một cái bẫy lớn hơn, nơi tiền tài và quyền lực đã biến hắn từ một người bạn thành đồng phạm giết người.

Một họa sĩ chết rồi thành danh đã trở lại không đi theo lối mòn của truyện trinh thám thông thường. Không điều tra viên, không cuộc tìm kiếm công lý, chỉ có hiện thực tàn nhẫn phơi bày từng lớp bi kịch. Tác phẩm không chỉ là câu chuyện về một họa sĩ vô danh bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham, mà còn là một lời cảnh tỉnh đầy nhức nhối về cách con người có thể dễ dàng bị thao túng, cũng như cái giá phải trả khi để danh vọng và tiền bạc che mờ lý trí.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *