Có những cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc kể một câu chuyện, mà còn mở ra trước mắt người đọc một bức tranh sâu sắc về xã hội, con người và những góc khuất trong tâm hồn mỗi người. “Một họa sĩ chết rồi thành danh đã trở lại” của Trương Hàn Tự chính là một tác phẩm như vậy – một vở kịch đầy bi kịch và châm biếm về thân phận một con người trong vòng xoáy của danh vọng, mạng xã hội và lòng tham.
Ngay từ nhan đề, câu chuyện đã phần nào khơi gợi sự tò mò của độc giả về một người họa sĩ chỉ nổi danh sau khi qua đời và nay bỗng chốc “trở lại”. Nhân vật trung tâm của câu chuyện là Cao Tuân Diệc – một họa sĩ trẻ không có tài năng nổi bật, không may mắn trên con đường sự nghiệp và gặp đủ mọi thất bại trong cuộc sống. Anh bị người yêu ruồng bỏ, bị đuổi khỏi chỗ ở, bị ép buộc vẽ tranh thuê cho thầy giáo cũ. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó, anh nhận lời tham gia một chương trình truyền hình về hội họa thông qua sự giới thiệu của người bạn thân Hà Úy. Những tưởng đây sẽ là cơ hội để anh khẳng định bản thân, nhưng chẳng ngờ, tác phẩm của anh bị các chuyên gia coi thường và trở thành trò cười trên mạng xã hội. Từ đó, anh trở thành nạn nhân của những cuộc tấn công vô cớ từ cộng đồng mạng – một hiện tượng không xa lạ trong thời đại truyền thông số, nơi mà chỉ một khoảnh khắc bất lợi cũng có thể hủy hoại một con người.
Phần đầu của truyện tái hiện rất chân thực nỗi bất an của những người trẻ vừa bước vào đời, không biết tương lai sẽ đi về đâu. Đồng thời, nó cũng phơi bày sự tàn nhẫn của đám đông trên internet, những kẻ núp sau màn hình và sẵn sàng dồn ép một người xa lạ đến bước đường cùng. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Cao Tuân Diệc sau đó trở thành tâm điểm của một kế hoạch lừa đảo – nơi mà những kẻ trục lợi đã tận dụng cái chết của anh để tạo nên một huyền thoại mới, biến một họa sĩ vô danh thành một biểu tượng nghệ thuật, một đại diện văn hóa của cả một thành phố. Câu chuyện đi đến cao trào khi một âm mưu tráo đổi nhân thân được thực hiện – một cú lừa ngoạn mục dựa trên một chi tiết kinh điển nhưng đầy hiệu quả: tình tiết anh em song sinh.
Nếu trước khi chết, điều Cao Tuân Diệc mong muốn nhất là được ghi nhận, thì sau khi anh “mất”, điều đó đã trở thành hiện thực một cách không thể dễ dàng hơn. Nhưng trớ trêu thay, niềm khao khát ấy lại không mang đến cho anh trạng thái thỏa mãn. Khi đội ngũ làm phim lợi dụng tác phẩm của anh để tạo ra tác phẩm thương mại, anh không khỏi phẫn nộ khi thấy sự sáng tạo của mình bị sao chép. Chính lúc này, bản chất nghệ sĩ trong anh trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh thiêu hủy toàn bộ những tác phẩm do chính tay mình tạo ra, không chấp nhận việc chúng trở thành công cụ để kiếm tiền. Và dù danh tiếng đã đến với anh, dù vô số người ca tụng tác phẩm của anh như những kiệt tác, Cao Tuân Diệc lại mắc kẹt trong chính vòng xoáy mà mình góp phần tạo ra – anh thậm chí không thể “sao chép” lại chính mình, bất lực chờ đợi nguồn cảm hứng quay trở lại.
Câu chuyện của Cao Tuân Diệc gợi lên nhiều suy ngẫm. Sự sụp đổ của anh ban đầu đến từ cơn bão của mạng xã hội, nơi dư luận có thể đẩy một người vào đường cùng. Nhưng bi kịch lớn hơn lại là chính bản thân anh – một con người đeo đuổi danh vọng nhưng không hiểu thấu được điều mình thực sự mong muốn. Ai đã đẩy Cao Tuân Diệc đến kết cục bi thảm? Những kẻ cơ hội lợi dụng cái chết của anh để tạo nên danh tiếng giả? Đám đông mạng xã hội tàn nhẫn? Hay đó chính là sự tự mãn và không tự nhận thức của bản thân anh ta? Có lẽ, chỉ đến khi trở thành công cụ cho kẻ khác, anh mới nhận ra giá trị thực sự của tự do – điều mà trước đó anh chưa từng trân trọng.
“Một họa sĩ chết rồi thành danh đã trở lại” không chỉ là một câu chuyện về nghệ thuật hay danh vọng, mà còn là tấm gương phản chiếu xã hội hiện đại, nơi những kẻ tham lam có thể thao túng đám đông, nơi nghệ thuật và thương mại dần trở nên không thể tách rời. Và trên tất cả, nó đặt ra câu hỏi về con người: Liệu chúng ta có thực sự hiểu điều mình mong muốn, hay chỉ đang chạy theo một ảo ảnh do chính mình tạo ra?
Để lại một bình luận Hủy