Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại – Khi Cái Chết Trở Thành Giá Trị
“Thời đại này, phải nổi danh trước rồi mới làm nên chuyện, dù là tiếng xấu hay tai tiếng cũng còn tốt hơn bị lãng quên.”
Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại không đơn thuần là một tiểu thuyết mang sắc thái trinh thám hay bí ẩn. Ngay từ những chương đầu tiên, độc giả đã được tiết lộ kết cục của câu chuyện – không có sự giấu giếm hay đánh lừa nào về vụ việc sẽ xảy ra. Nhưng điều làm nên sức hấp dẫn của tác phẩm chính là cách nó vạch trần bản chất con người thông qua một vở kịch đẫm mùi thương mại hóa cái chết.
Nhân vật trung tâm của câu chuyện là họa sĩ trẻ Cao Tuấn Dực, một người luôn cảm thấy bản thân chưa được công nhận. Để tìm kiếm danh tiếng và kiếm tiền, anh tham gia một chương trình truyền hình thực tế về tài năng nghệ thuật. Tuy nhiên, thay vì nhận được sự công nhận, Cao Tuấn Dực chỉ trở thành mục tiêu bị chế giễu của người dẫn chương trình Long Trấn. Không chỉ bị nhạo báng, tác phẩm của anh cũng bị hủy hoại ngay trên sóng truyền hình. Nhưng điều trớ trêu là chính sự chỉ trích khắc nghiệt đó lại giúp anh được chú ý – dù không phải theo cách mà anh mong muốn.
Trong một diễn biến bất ngờ, Cao Tuấn Dực gặp lại người em sinh đôi mà anh chưa từng biết đến – Chu Tiểu Lượng. Nhưng đây không phải là một cuộc đoàn tụ của tình thân. Chu Tiểu Lượng tìm đến anh vì mắc bệnh nan y, không còn nhiều thời gian sống, và mong muốn Cao Tuấn Dực nhận nuôi con trai mình sau khi anh ta qua đời. Trong lúc đó, Hà Úy – người đã khuyến khích Cao Tuấn Dực tham gia chương trình vì lợi ích cá nhân – lại nhìn thấy tiềm năng thương mại của một câu chuyện bi kịch. Anh ta đề nghị một kế hoạch: lợi dụng cái chết của Chu Tiểu Lượng để tạo ra huyền thoại về một họa sĩ bạc mệnh, từ đó làm gia tăng giá trị các bức tranh của Cao Tuấn Dực.
Không cần phải đợi lâu, kế hoạch này nhanh chóng biến thành một cơn sốt. Danh tiếng của Cao Tuấn Dực sau khi “qua đời” được lăng xê rầm rộ khắp các mặt báo, các cuộc đấu giá tranh của anh bùng nổ với con số khổng lồ. Những người từng khinh thường, xem nhẹ anh nay lại đến tranh giành những gì còn sót lại của “thiên tài yểu mệnh”. Các thương nhân, chính trị gia, đạo diễn, thậm chí cả người được cho là mẹ ruột của anh – tất cả đều lao vào vòng xoáy này để hưởng lợi. Không ai quan tâm đến thực tế rằng con người mà họ đang tôn vinh thật ra vẫn đang sống.
Nhưng vòng xoáy ích kỷ này không hề có sự tha thứ. Khi một ai đó không còn giá trị hoặc trở thành mối nguy, họ sẽ bị loại bỏ. Chính những người đầu tiên đặt nền móng cho kế hoạch này cũng có thể bị trở thành nạn nhân. Khi danh lợi đã đến đỉnh điểm, không ai còn muốn có bất kỳ rủi ro nào. Vậy sự thật có còn quan trọng không?
Một điều làm nên chiều sâu của tiểu thuyết này là cách tác giả phơi bày bản chất con người dưới ánh sáng lạnh lùng của đồng tiền và khát vọng danh vọng. Tác phẩm không tô vẽ những kẻ mưu mô là ác quỷ thuần túy, mà chỉ ra rằng họ cũng chỉ đang vùng vẫy vì lợi ích cá nhân. Ở thế giới này, không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Người ta có thể từ bạn hóa thù, từ thù hóa bạn, miễn là mục tiêu cuối cùng được đảm bảo.
Trong lời bài hát mà Âu Dương Trì Mặc cất lên, có những câu hát mang đầy ám ảnh: “Khát vọng, tương lai và cả những giấc mơ mọc lên từ chính thi thể của người”. Tất cả những điều đẹp đẽ đó – sự công nhận, danh tiếng, giá trị nghệ thuật – cuối cùng đều không còn là của người đã mất. Những cái cây mọc từ máu thịt ấy chỉ nuôi dưỡng những kẻ đứng sau. Câu chuyện về một họa sĩ chết rồi mới thành danh một lần nữa lặp lại, như một quy luật bất biến của xã hội.
Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại không phải một câu chuyện giật gân ly kỳ, nhưng nó để lại một dư vị lạnh lẽo, đầy suy ngẫm về đạo đức và bản chất của sự nổi tiếng. Nó khiến ta tự hỏi: liệu sự thừa nhận mà ta tìm kiếm có ý nghĩa gì nếu chỉ đến khi ta đã không còn tồn tại? Và nếu thế giới này thực sự vận hành theo cách đó, thì ai mới là con người đáng thương nhất?
Để lại một bình luận Hủy