CÂM LẶNG NHƯNG THIẾU THUYẾT PHỤC – MỘT THRILLER KHÔNG ĐÁNG NHỚ

“Bệnh Nhân Câm Lặng” là một trong những tác phẩm được quảng bá rầm rộ trong làng văn học trinh thám hiện đại, nhưng đôi khi, sự kỳ vọng lại là con dao hai lưỡi khiến người đọc thất vọng nhiều hơn là thỏa mãn. Với tôi – một độc giả đam mê thể loại thriller, coi trọng sự logic trong tình tiết, chiều sâu tâm lý nhân vật và cách các mảnh ghép cốt truyện khớp lại hoàn hảo – thì đây là một trải nghiệm đọc kém hài lòng.

Điểm sáng duy nhất tôi có thể thừa nhận là: tôi đã hoàn thành cuốn sách. Điều đó phần nào cho thấy tác giả cũng biết cách duy trì sự tò mò của người đọc về cái kết. Nhưng, để đạt được điều đó, cuốn sách đã hy sinh quá nhiều yếu tố cốt lõi làm nên một cuốn tiểu thuyết trinh thám đáng đọc.

Thứ nhất, sự trùng hợp diễn ra ở mọi nơi trong truyện khiến mọi thứ trở nên giả tạo. Tất cả các nhân vật chính lại hội tụ một cách ngẫu nhiên trong cùng một bệnh viện, cùng chia sẻ các mối liên kết then chốt để mở ra câu chuyện. Điều này khiến cho thế giới của tác phẩm trở nên nhỏ hẹp, thiếu thực tế, và dễ đoán đến nhàm chán. Một điều đặc biệt đáng chê trách trong thể loại yêu cầu tính xác thực như trinh thám.

Thứ hai, cú twist – yếu tố được chờ đợi nhất trong bất kỳ tác phẩm thriller nào – lại đến quá muộn. Và tệ hơn, nó quá dễ đoán. Tôi đã nghi ngờ hung thủ chỉ với 10% đầu sách, nhưng vẫn hy vọng tác giả có thể làm tôi bất ngờ. Tiếc thay, không có bất kỳ cú bẻ lái nào thật sự thuyết phục. Thay vào đó, kết truyện bị dồn ép, vội vàng khép lại, bỏ lại hàng loạt tuyến truyện phụ không được giải quyết. Những manh mối được gieo trước đó – chỉ để đánh lạc hướng một cách lười biếng – bị bỏ quên như thể chúng chưa từng tồn tại.

Thứ ba, bối cảnh câu chuyện diễn ra tại Anh quốc, nhưng mọi chi tiết về hệ thống y tế, hành vi của các bác sĩ, thậm chí cả cách vận hành bệnh viện – đều hoàn toàn xa lạ với thực tế tại đây. Việc điều chỉnh liều thuốc theo cảm tính, đưa bệnh nhân ra ngoài trái phép, thiếu kiểm soát về bệnh án… là những điều phi lý đến nực cười nếu bạn đang sống ở Anh, hoặc từng tiếp xúc với môi trường y tế chuyên nghiệp. Điều này phá vỡ hoàn toàn sự tin tưởng của người đọc vào thế giới được xây dựng trong truyện.

Thứ tư, cuốn sách cũng có những chi tiết khiến tôi khó chịu về mặt định kiến. Việc đặc biệt nhấn mạnh một bệnh nhân người Thổ Nhĩ Kỳ – được mô tả xấu xí, hung hăng và không góp gì cho cốt truyện – trong khi các nhân vật thuộc quốc tịch khác thì không bị “dán nhãn”, khiến tôi đặt câu hỏi về sự công bằng và ngầm phân biệt trong cách xây dựng nhân vật. Đáng nói hơn, tác giả là người gốc Hy Lạp, và sự đối lập văn hóa này làm những lựa chọn đó trở nên không vô tình chút nào.

Ngoài ra, yếu tố Thần thoại Hy Lạp – được sử dụng như một lớp ẩn dụ cho toàn bộ câu chuyện – cũng bị lạm dụng một cách khiên cưỡng. Việc chỉ một mình Alicia hiểu câu chuyện, rồi mọi sự kiện xảy ra đều ăn khớp hoàn hảo với thần thoại đó, khiến toàn bộ tuyến truyện trở nên gượng ép, giả tạo và thiếu chiều sâu cần có.

Kết luận, “Bệnh Nhân Câm Lặng” là một tác phẩm có vẻ ngoài hấp dẫn, nhưng nội dung lại đầy lỗ hổng và khiếm khuyết. Nó không mang đến cảm giác hồi hộp thật sự, không có nhân vật nào đủ sức nặng để gây ấn tượng, và không thể thuyết phục người đọc tin vào thế giới mà nó dựng nên. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn thriller chỉ để giết thời gian, có thể nó vẫn đủ lôi cuốn. Nhưng nếu bạn đang mong chờ một tác phẩm sắc sảo, kịch tính và đầy bất ngờ, thì có lẽ Peter Swanson hay Shari Lapena sẽ là những cái tên đáng để bạn lựa chọn hơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *