“Cánh Tư” – Một Cuốn Sách Với Tiềm Năng Bị Lãng Phí Bởi Cách Viết Kém
Là một người đã yêu thích rồng từ nhỏ cũng như từng say mê loạt truyện “Kỵ Sĩ Rồng Pern” của Anne McCaffrey, tôi đã rất mong đợi vào “Cánh Tư” – một cuốn tiểu thuyết được quảng bá rầm rộ thời gian gần đây và được đặt nhiều kỳ vọng, đặc biệt trong cộng đồng yêu thích thể loại giả tưởng pha lẫn tình cảm. Tuy nhiên, sau khi đọc xong, cảm giác chủ đạo đọng lại trong tôi là sự tiếc nuối.
Phải thừa nhận rằng điểm sáng lớn nhất của tác phẩm là sự xuất hiện của rồng – yếu tố luôn có sức hút mạnh mẽ với những ai yêu thích thể loại fantasy cổ điển. Câu chuyện bắt đầu trở nên dễ chịu và hấp dẫn hơn khi những sinh vật huyền thoại này xuất hiện. Về mặt nội dung, nếu chỉ đánh giá theo ý tưởng hoặc cốt truyện, “Cánh Tư” hoàn toàn có thể trở thành một tác phẩm YA khá thú vị. Dù mang nặng các yếu tố quen thuộc, như một nữ chính Mary Sue điển hình và một nhân vật nam chính “quá hoàn hảo để là thật”, nó vẫn nằm trong khuôn khổ các trope thường thấy và được chấp nhận trong dòng tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên.
Vấn đề lớn nhất – và cũng là điều khiến tôi không thể đánh giá cao cuốn sách này – chính là cách hành văn. Văn phong của tác giả thật sự gây khó chịu đến mức làm gián đoạn trải nghiệm đọc, khiến tôi nhiều lần phải dừng lại vì những đoạn diễn đạt cẩu thả và thiếu tinh tế. Việc sử dụng ngôi kể thứ nhất ở thì hiện tại vốn đã khó viết rồi, nhưng nếu không được thể hiện khéo léo thì sẽ dễ dàng làm mất đi sự mạch lạc vốn có trong cách dẫn dắt truyện. Và “Cánh Tư” đã không thoát khỏi điều này.
Ngoài ra, có quá nhiều chi tiết phi logic trong bối cảnh xây dựng thế giới. Việc nhắc đến các ngày trong tuần như “Thứ Ba” hay “Thứ Tư” trong một thế giới giả tưởng có hệ thống tín ngưỡng và thần linh khác hoàn toàn thực tại là một thiếu sót lớn trong việc thiết lập bối cảnh. Điều này khiến thế giới của “Cánh Tư” thiếu đi sự thuyết phục cần thiết, đánh mất tính nhất quán vốn là yêu cầu quan trọng trong thể loại fantasy. Thêm vào đó là những câu dài lê thê, những đoạn văn thiếu dấu ngắt hợp lý, và những cụm từ thời hiện đại xen vào một cách khiên cưỡng. Điều đó khiến tôi có cảm giác mình đang đọc một bản thảo chưa qua biên tập hơn là một cuốn tiểu thuyết đã được xuất bản chính thức.
Nhiều người từng ca ngợi cuốn sách này hết lời, và tôi đã bước vào với sự kỳ vọng rất lớn. Nhưng chính thứ văn phong yếu kém, thiếu sự chăm chút đã khiến cả một thế giới có tiềm năng bị kéo tụt xuống thành một trải nghiệm đọc mệt mỏi. Thậm chí, khi đã đến được những chương cuối cùng, tôi không còn cảm thấy thỏa mãn hay xúc động nữa – chỉ đơn giản là cố gắng hoàn thành như một trách nhiệm với chính bản thân mình, bởi tôi không thích bỏ dở bất kỳ cuốn sách nào giữa chừng.
Điều đáng buồn nhất là “Cánh Tư” hoàn toàn có thể rất hay – với rồng, với những xung đột quyền lực, với một thế giới đầy phép thuật và tình yêu. Nhưng khi việc đầu tư vào ngôn từ, vào quá trình biên tập bị xem nhẹ, thì từng yếu tố tưởng như mạnh mẽ đó cũng trở nên vô nghĩa. Tôi chỉ có thể tự hỏi: ngày nay các nhà xuất bản có còn dành đủ thời gian và công sức cho khâu biên tập nữa không? Một ý tưởng hay không thể cứu một cuốn sách nếu văn phong không thuyết phục. Và đó chính là lý do tôi không thể đánh giá cao “Cánh Tư” – một lời nhắc nhở rằng trong văn chương, cách kể chuyện quan trọng không kém điều được kể.
Để lại một bình luận Hủy