“Mẹ tôi làm lao công” là một cuốn sách đặc biệt không chỉ bởi nội dung, mà còn bởi hành trình và cảm xúc đằng sau từng trang viết. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện cá nhân đầy tự sự mà còn là tiếng nói chân thực phản ánh một phần cuộc sống của những con người bình dị nơi thành phố lớn. Đó là câu chuyện của một người mẹ – một người phụ nữ đã trải qua bao thăng trầm và biến đổi trong cuộc đời để rồi cuối cùng dừng chân ở nơi đô thị hoa lệ như Thâm Quyến. Câu chuyện về bà không chỉ là một hành trình mưu sinh, mà còn là câu chuyện về tình cảm gia đình, sự hy sinh, và khát vọng cháy bỏng dành cho con cái.
Người mẹ trong câu chuyện đến Thâm Quyến từ năm 2020 theo lời mời của con gái. Ban đầu, bà không muốn đi, có lẽ vì những lo lắng và ngần ngại khi rời xa quê hương quen thuộc. Nhưng khi đặt chân đến một thành phố lớn đầy ánh đèn và hiện đại như Thâm Quyến, bà bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt. Đối với một người phụ nữ từ nông thôn, lần đầu tiên bước chân đến thành phố, mọi thứ đều mới lạ: những tòa nhà cao tầng sừng sững, những cây cầu dài không thấy điểm cuối, hay cả dòng người bận rộn mà bà cảm thấy như kiến bò chật ních con đường. Thành phố này không chỉ là một nơi xa lạ với bà, mà còn là một thế giới mở ra nhiều cơ hội và thách thức.
Cuộc đời của người mẹ là một tấm gương phản chiếu cả một thế hệ phụ nữ nông thôn Trung Quốc. Bà không có nhiều học vấn và từng sống cuộc sống nhọc nhằn tại quê nhà, từ nhỏ đã theo mẹ lên rừng đào thảo dược bán kiếm tiền. Đến khi lập gia đình, bà lại chăm lo cho con cái. Dù vất vả, bà luôn giữ trong tim một hy vọng: cuộc sống của con cái sau này sẽ đỡ khổ hơn mình. Nhưng vì cuộc sống hạn chế, con cái của bà phải chịu đủ mọi khó khăn để được đi học. Những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn, phải băng qua hàng dặm đường núi, từ địa điểm trường học này đến địa điểm khác xa dần theo từng cấp học. Những hy sinh đó sau cùng đã được đền đáp khi các con trưởng thành, có thể đón bà lên thành phố, mang lại một chút giấc mơ “sống gần các con” trong những năm tháng tuổi già.
Làm lao công tại Thâm Quyến, bà mẹ chấp nhận công việc tưởng như đơn giản nhưng đầy thử thách. Bà nhận ra giá trị của công việc này khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong những đồng nghiệp khác – đa phần cũng là phụ nữ nông thôn không có bằng cấp. Với họ, công việc đơn thuần là cách để tồn tại và dành dụm chút tiền dưỡng già. Nhưng đối với bà, Thâm Quyến còn mang đến một sự nhận thức mới, một cái nhìn khác về cuộc sống. Bà nhận thấy con người ở đây đến từ khắp nơi trên thế giới, họ với những màu da, giọng nói và công việc khác nhau. Bà so sánh giá cả ở Thâm Quyến – nơi mà chỉ một cân ngô đã bằng cả ba cân ở quê nhà – với những khó khăn trong cuộc sống thành thị. Thâm Quyến, với bà, là biểu tượng của một cuộc sống năng động nhưng đầy áp lực, nơi con người phải lao động không ngừng nghỉ mới có thể theo kịp.
Điều khiến câu chuyện trở nên cảm động hơn cả chính là sự kết nối giữa bà và con gái. Con gái bà, giờ đây không chỉ là người đưa bà tới Thâm Quyến, mà còn là người lắng nghe, quan sát và viết lại câu chuyện của mẹ mình. Việc con gái quyết định viết một cuốn sách về hành trình của mẹ là một hành động không chỉ ghi lại câu chuyện của một đời người mà còn là cách tôn vinh sự hy sinh và tình yêu vô điều kiện một cách giản dị nhưng sâu sắc. Bản thân người mẹ, dù ban đầu không tin câu chuyện của mình có thể trở thành sách, nhưng cuối cùng chứng kiến quyết tâm của con đã tạo nên sự cảm thông và tự hào trong bà. Việc bà, với sự hỗ trợ của con gái, tự tay viết nên dòng hồi ký ngắn để góp phần hoàn thiện cuốn sách lại càng khẳng định giá trị của việc ghi lại câu chuyện của những con người bình dị – những con người mà đôi khi ta lãng quên trong cuộc sống bận rộn.
“Mẹ tôi làm lao công” không chỉ là câu chuyện của một người mẹ, mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của sự hy sinh và tình cảm gia đình. Qua cuốn sách này, người đọc nhận ra rằng mỗi con người đều mang trong mình một câu chuyện, dù họ là ai hay công việc của họ là gì. Từ góc nhìn cá nhân của người mẹ và sự chăm chút trong từng con chữ của người con gái, độc giả sẽ tìm thấy sự đồng cảm, trân trọng và cả khích lệ. Đây không chỉ là một cuốn sách để đọc mà còn là một cuốn sách để cảm nhận cuộc sống qua lăng kính của những người lao động giản dị đã góp phần xây dựng nên sự sầm uất hôm nay. Chỉ với những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa của một người con gái dành cho mẹ mình, “Mẹ tôi làm lao công” đã góp phần nhắc nhở chúng ta về giá trị của sự ghi nhận và cảm thông trong cuộc sống.
Để lại một bình luận Hủy