HÀNH TRÌNH TRONG SƯƠNG MÙ: “KẾT TINH THẦM LẶNG” VÀ BẢN HÒA TẤU CỦA MẤT MÁT VÀ TỒN TẠI

“Kết Tinh Thầm Lặng” của Ogawa Yoko là một cuốn tiểu thuyết mang phong vị yên tĩnh nhưng mang sức nặng tinh thần đầy ám ảnh. Dựa vào vô số cảm nhận từ những độc giả từng đồng hành cùng tác phẩm này, không khó hiểu khi cuốn sách nhận được nhiều đánh giá cao, không chỉ từ độc giả Nhật Bản mà còn từ độc giả quốc tế. Thế giới trong “Kết Tinh Thầm Lặng” dường như dịu dàng nhưng lại chứa đựng những bất ổn tĩnh lặng, âm thầm như chính tiêu đề của nó.

Bối cảnh chính của truyện là một hòn đảo nơi mọi vật thể và ký ức liên quan đến những vật thể đó dần biến mất khỏi cuộc sống của con người – như thể chúng chưa từng tồn tại. Từ những đồ vật như chim, kèn harmonica, đến những thứ vô hình như ký ức, ngôn ngữ, cảm xúc – tất cả đều lần lượt tan chảy, mờ nhạt rồi bị chối bỏ. Sự sụp đổ không diễn ra qua những bi kịch rúng động mà diễn ra lặng lẽ, đau đớn và đầy chấp nhận. Chính điều này tạo nên cảm giác rờn rợn, như có lớp băng mỏng phủ lên linh hồn người đọc.

Một trong những điểm khiến độc giả không thể rời mắt chính là cách miêu tả về quá trình biến mất của các bộ phận cơ thể – nơi mà sự tiêu biến trở nên vật lý hóa, chạm đến tận cùng của sự cô độc và mất mát. Mô tả về việc chân trái của ai đó dần tiêu biến khiến người đọc sững sờ, lạnh người. Trong thế giới ấy, không chỉ sự vật mà chính bản thể con người đang dần bị cuốn trôi, như chút hư vô hòa tan trong dòng chảy lãng quên.

Tuy vậy, giữa sự mất mát âm thầm ấy, vẫn có những người “không thể quên”. Họ là những nhân vật còn giữ lại ký ức, còn cảm thấy đau đớn vì những mất mát mà số đông đã chấp nhận. Những con người đó bị coi là dị biệt, phải ẩn náu, sống trong lo sợ dưới ánh nhìn soi mói của các lực lượng giám sát. Nhân vật chính của truyện – một nữ tiểu thuyết gia – không thuộc nhóm người kháng cự, nhưng lại trở thành người che giấu một trong số họ: R. Ngôi nhà của cô trở thành nơi trú ẩn bí mật, một “kho lưu trữ tinh thần” giữa những tàn tích ký ức đang dần bị xóa bỏ.

Điều đặc biệt tạo nên chiều sâu của tác phẩm chính là sự im lặng, chậm rãi và viên mãn trong sự lụi tàn. Một độc giả từng chia sẻ rằng từng trang sách có vẻ dịu dàng, tinh tế, nhưng ẩn chứa sự đáng sợ khiến lòng người dấy lên nỗi bất an không tên. Đó là một cuốn sách khơi gợi cảm xúc sâu xa không bằng sự cao trào mà bằng sự trôi đi đều đặn, giống như sương mù bao phủ những điều quan trọng nhất trong đời.

Phần đặc sắc khác là việc lồng ghép những đoạn trích giả tưởng từ chính cuốn tiểu thuyết mà nhân vật nữ chính viết trong truyện. Chúng mang tính ẩn dụ mạnh mẽ và song hành song tuyến, để rồi cuối cùng dẫn dắt người đọc đến cái kết mà hiện thực và tiểu thuyết trong tiểu thuyết giao thoa, khiến người ta phải thốt lên đầy nhẹ nhõm rằng: mình đã được thưởng thức toàn bộ câu chuyện, không bị bỏ lỡ điều gì, dù từng sợ rằng sẽ không bao giờ biết được cái kết.

Một cảm nhận đáng chú ý từ một độc giả cho rằng “Kết Tinh Thầm Lặng” như một phiên bản u ám của “Momo” (Michael Ende), khi con người không còn nhận thức rõ về việc các thứ quan trọng mất đi, và chính sự biến mất ấy đặt ra câu hỏi về bản thể: con người tồn tại là nhờ cái gì? Phải chăng chính những vật thể, ký ức và ngôn ngữ là dây liên kết giữ chúng ta với thế giới thực? Nếu chúng tiêu biến, liệu linh hồn có còn trú ngụ?

Về mặt ngôn ngữ, tác phẩm gây ấn tượng nhờ sự biểu đạt tinh tế, uyển chuyển. Cách Ogawa Yoko diễn tả những cung bậc cảm xúc mơ hồ – như một giọt nước mắt rơi xuống nhưng không phải từ sự khóc lóc – khiến người ta nghẹn lòng, vừa cảm thấy được sẻ chia vừa bị nhấn chìm trong nỗi u uẩn lặng lẽ. Cũng chính điều đó tạo nên sự ngưỡng mộ từ nhiều độc giả với khả năng ngôn ngữ tuyệt vời của tác giả.

Đọc “Kết Tinh Thầm Lặng” giống như đi qua một khu rừng sương mù, nơi không phải thứ gì cũng hiện rõ nhưng lại đưa người ta đến với những suy niệm sâu xa về mất mát, kí ức và ý nghĩa kháng cự lặng thầm. Mặc dù thấm đẫm nỗi buồn, nhưng cảm giác đọng lại sau cùng lại là một sự chấp nhận dịu dàng và sự tỉnh thức về những điều quan trọng thực sự. Đó không chỉ là một câu chuyện giàu hình ảnh và ẩn dụ mà còn là tấm gương phản chiếu tâm hồn người đọc trước sự biến mất và tồn tại của chính mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *