“Người đàn ông ấy” – một cuốn tiểu thuyết trinh thám – tâm lý được chắp bút bởi Hirano Keiichiro, do Nguyễn Thống Nhất dịch và Nhã Nam phát hành tại Việt Nam, là một tác phẩm khiến người đọc không khỏi đặt ra những câu hỏi nhức nhối về danh tính, tình cảm, ký ức và cả tính nhân văn sâu xa trong mỗi con người. Với câu chuyện mở đầu từ một bi kịch giản dị nhưng ẩn chứa vô số lớp lang – một người đàn ông sau khi qua đời mới bị phát hiện đã sống suốt nhiều năm dưới thân phận giả – cuốn sách từng bước hé lộ một hành trình khám phá thân phận đầy ám ảnh, vừa hấp dẫn vừa dữ dội về chiều sâu tâm lý.
Điểm đặc biệt thu hút của tiểu thuyết này không chỉ nằm ở câu chuyện truy tìm danh tính thật của người đàn ông bí ẩn, mà còn ở cách tác giả khéo léo lồng ghép vào đó những suy tư đầy triết lý về con người. Từ câu hỏi liệu ta có thể tiếp tục yêu một người nếu biết rằng quá khứ của họ là giả dối, cho đến việc con người có thể thực sự “tái sinh” nếu được sống một lần nữa, dưới một cái tên khác, số phận khác – tất cả đều được kể qua góc nhìn điềm đạm, sắc sảo của nhân vật luật sư Kido, người tình cờ bị cuốn vào hành trình điều tra thân phận của người chồng đã mất của một thân chủ.
Một trong những điểm mạnh về mặt nội dung là việc tác giả khai thác hiệu quả những mâu thuẫn nội tại của các nhân vật. Như Haruki – người mang danh phận con trai tử tù, giờ đây mong muốn xóa bỏ quá khứ để sống một cuộc đời khác. Hay nhân vật Kido với căn nguyên mang hai dòng máu Hàn – Nhật, khiến anh không ngừng vật lộn với ý thức về bản sắc và sự hiện diện thật sự của bản thân trong xã hội Nhật. Những vết thương danh tính này không chỉ là nền cho câu chuyện mà còn là chất keo kết dính, làm nổi bật tính con người trong mọi chọn lựa.
Điều làm nên sức hút của tác phẩm còn phải kể đến giọng văn rất đặc trưng của Hirano – tao nhã, chậm rãi và có phần triết lý, nhưng lại không quá nặng nề. Một số độc giả nhận xét rằng văn phong có phần trầm và tiết tấu có lẽ không phù hợp với tất cả mọi người, bởi không phải ai cũng dễ dàng đồng điệu với nhịp kể mang nặng màu sắc nội tâm như vậy. Tuy nhiên, chính sự tĩnh lặng và lối khắc họa nhân vật điềm đạm đó lại tạo nên một không khí ám ảnh, khiến người đọc phải đối diện với chính câu hỏi về bản thân: Chúng ta là ai? Những gì từ quá khứ định nghĩa chúng ta đến mức nào?
Một điểm khá thú vị được nhiều người đọc để ý là hình ảnh chiếc bia “Chimay” xuất hiện lặp đi lặp lại như một chi tiết nhỏ nhưng nhiều ý nghĩa. Nó không chỉ tạo không khí chân thực và quen thuộc, mà còn như một biểu tượng đời thường đối lập với những khủng hoảng bản sắc đang diễn ra ẩn bên trong.
Mặc dù kết thúc của cuốn sách được cho là còn nhiều điều chưa trọn vẹn, khi tương lai của các nhân vật chính không được khai thác sâu hoặc bị gác lại một cách đột ngột, nhưng điều đó không làm giảm giá trị tổng thể của hành trình mà người đọc được trải qua. Với những dòng cuối cùng gợi mở: “Chỉ từ ký ức và những gì tiếp nối nó, có lẽ cũng đủ để sống phần đời còn lại”, tác phẩm để lại một dư âm man mác buồn, đầy tính chiêm nghiệm, vừa như một lời giã biệt, vừa như một sự bắt đầu mới – một cuộc sống sau cuộc sống.
“Người đàn ông ấy” không phải là một cuốn sách dành cho người đọc muốn tìm kiếm những tình tiết gay cấn, bùng nổ hay kết thúc rực rỡ. Đây là cuốn tiểu thuyết dành cho những ai sẵn sàng lắng nghe sự im lặng, dõi theo cảm xúc, và can đảm soi chiếu lại chính mình qua những thân phận tưởng chừng xa lạ. Một hành trình đọc có thể khiến bạn ngẫm nghĩ mãi về sự thật, tình yêu và lý do để con người sống tiếp – kể cả khi danh tính đã tan rã.
Để lại một bình luận Hủy