Thành phố và những bức tường bất định là cuốn tiểu thuyết dài đầu tiên mà tôi từng đọc của Haruki Murakami, dù tôi đã là người yêu thích văn phong của ông từ lâu. Cảm giác cầm trên tay tác phẩm này và từng bước thả mình vào thế giới mà Murakami dựng nên là một trải nghiệm vừa lạ lẫm vừa thân quen, như thể tôi đang bước vào một cánh cửa dẫn đến một thế giới song song mà ở đó chính tôi cũng đang sống một cuộc sống khác.
Tác phẩm này khiến tôi liên tưởng mạnh mẽ đến ý niệm về những thế giới song song – quan điểm rằng mỗi người đều có vô số thực tại tồn tại cùng lúc ở các chiều không gian khác nhau. Ở mỗi thế giới đó, con người có thể đã đưa ra những lựa chọn khác và sống một cuộc đời hoàn toàn khác. Murakami không nói rõ điều đó, nhưng cách ông xây dựng các lớp không gian, các bức tường phân tách những thực tại khiến người đọc dễ dàng nghĩ đến điều ấy.
Tôi đọc sách mỗi đêm, chậm rãi và cẩn trọng, gần như giàu âm hưởng thiền định. Và điều tuyệt vời nhất mà cuốn sách mang lại chính là nó không áp đặt mà để cho người đọc tự mình tưởng tượng, cảm nhận và điền đầy nội dung bằng chính thế giới quan bên trong mình. Khi đọc, ta như đang đồng viết nên câu chuyện ấy với tác giả, mỗi người sẽ có một trải nghiệm rất riêng biệt.
Điều tôi không hề biết trước khi đọc là cuốn tiểu thuyết này vốn được viết từ khoảng 40 năm trước, khi Murakami vẫn chưa hài lòng với bản thảo ban đầu dài khoảng 150 trang. Ông đã quay lại, viết lại tác phẩm đó một cách sâu sắc và toàn vẹn hơn, tạo ra điều mà tôi đang đọc hôm nay. Điều ấy khiến tôi khâm phục, vì không nhiều nhà văn sau ngần ấy năm quay lại để tái tạo một tác phẩm mà họ không hài lòng từ thuở đầu tiên. Murakami đã làm được điều đó, đưa nó vượt thời gian và sống dậy hoàn toàn mới mẻ.
Ngay trong buổi sáng sau khi kết thúc cuốn sách, khi bầu trời vẫn chưa rạng, tôi đã viết một bức thư tay gửi đến Murakami thông qua nhà xuất bản. Tôi hiếm khi viết thư cho các tác giả mình yêu thích, nhưng lần này tôi thực sự muốn chia sẻ lòng biết ơn và cảm xúc sâu sắc mà tác phẩm đã gợi lên. Với tôi, cuốn sách đã chạm đến tầng sâu trong tư tưởng về sinh tử và sự lựa chọn trong đời sống.
Cuốn sách đặt ra một hiện thực rằng: khi đời người đến ngã rẽ, ta chỉ có thể chọn một trong hai con đường. Sự chọn lựa ấy đồng nghĩa với việc vĩnh viễn không được đi lại con đường còn lại. Tuy nhiên, ở đâu đó, một bản thể khác của chính bạn trong một thế giới khác có thể đang sống cuộc đời còn lại ấy. Sự an ủi vô hình này làm cho cách nhìn về cuộc sống, cái chết cũng như số phận của con người trở nên nhẹ nhàng và mở rộng hơn.
Khi sống, chúng ta sẽ gặp vô vàn biến cố. Có thể mọi thứ sẽ không đi theo quỹ đạo mà ta kỳ vọng, có thể những con người bất ngờ sẽ xuất hiện trong đời ta. Nhưng từng sự kiện, từng con người xuất hiện đều có lý do, đều mang theo một ý nghĩa nhất định. Và điều quan trọng là, ta chỉ có thể buông bỏ, lý giải và tiếp tục bước đi với những gì đã chọn, dù đau đớn hay yêu thương.
Tôi chưa từng đọc “Rừng Na Uy”, một tác phẩm nổi tiếng khác của Murakami, nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy hào hứng khi bắt đầu hành trình đọc những tác phẩm trước của ông – như thể tôi đang đi ngược thời gian, từ cánh đích trở về điểm xuất phát, nhưng lại mang theo ký ức trọn vẹn về cuộc hành trình.
“Thành phố và những bức tường bất định” là một cuốn sách mà tôi biết chắc rằng mình sẽ còn quay lại nhiều lần nữa. Mỗi lần đọc lại, có thể tôi sẽ cảm nhận khác đi, sẽ tìm ra một tầng sâu mới. Nhưng điều chắc chắn là nó đã trở thành một phần quan trọng trong hành trình đọc và sống của tôi. Đây chính xác là cuốn sách mà tôi đang đi tìm. Một cuốn sách đẹp đến mức khiến người ta không thể không cảm tạ vì sự hiện diện của nó. Xin cảm ơn Haruki Murakami vì một tác phẩm đáng trân quý đến vậy.
Để lại một bình luận Hủy