“Kẻ khác” của Guillaume Musso là một cuốn tiểu thuyết khiến tôi không thể đặt xuống ngay từ những trang đầu tiên. Điều đặc biệt khó tin ở đây là, dù Musso là một tác giả nổi tiếng toàn cầu, đây mới là cuốn sách đầu tiên của ông mà tôi đọc. Nhưng cũng chính điều đó làm cho trải nghiệm trở nên thú vị hơn, bởi tôi nhận ra rằng mình còn cả một kho truyện của Musso để khám phá, và nếu cuốn nào cũng cuốn hút như “Kẻ khác” thì hẳn sẽ là một hành trình đầy cảm xúc.
Cốt truyện bắt đầu bằng một bí ẩn đầy ám ảnh: Oriana Di Pietro, một nhà báo nổi tiếng và cũng là người thừa kế của một trong những gia sản lớn nhất nước Ý, được tìm thấy trên du thuyền trôi dạt tại bờ biển Cannes. Cô bị hành hung tàn nhẫn và chỉ còn thoi thóp khi được phát hiện. Mười ngày sau, trong trạng thái hôn mê sâu, Oriana qua đời tại bệnh viện. Vụ án gây chấn động truyền thông, nhưng dù công chúng gây sức ép đòi hỏi công lý, suốt một năm trời điều tra vẫn không đạt được bước tiến rõ rệt. Nhóm điều tra hình sự, trong đó có nữ đội trưởng Justine Taillandier, không thể buộc tội nghi phạm duy nhất – Adrien Delaunay, chồng của nạn nhân và là một nhạc sĩ danh tiếng.
Musso không kể chuyện theo cách thông thường mà sử dụng một kết cấu phức tạp nhưng hiệu quả, với bốn nhân vật chính trải dài giữa quá khứ và hiện tại: Oriana, Adele (tình nhân của Adrien), Adrien và Justine. Mỗi người kể lại câu chuyện từ góc nhìn của riêng họ, và điều hấp dẫn nằm chính ở đó – những ký ức và lời kể dường như cùng mô tả một sự việc nhưng lại mâu thuẫn, lệch pha nhau một cách đáng kinh ngạc. Tác giả như một ảo thuật gia, nhỏ giọt từng thông tin để người đọc lạc lối trong mê trận nghi ngờ, liên tục thay đổi quan điểm về điều gì thực sự đã xảy ra trong đêm định mệnh kia. Dù đã đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám tâm lý, tôi vẫn bị cú kết thúc của “Kẻ khác” làm cho sững sờ. Đó là một bước ngoặt không ai ngờ nhưng, đồng thời, lại quá hợp lý đến mức khiến tôi tự trách bản thân vì đã không thấy trước được. Một kết thúc khép lại hoàn hảo, để lại dư âm nặng nề về tội lỗi và sự giày vò tinh thần.
Bên cạnh tuyến nội dung điều tra hồi hộp, “Kẻ khác” còn gây ấn tượng bởi cấu trúc độc đáo. Musso không chỉ kể chuyện qua lời dẫn truyện đơn lẻ mà hòa quyện các mảnh ghép như bài báo, bản ghi lời khai, sổ điều tra và những đoạn hồi tưởng cuộc sống của Oriana. Chính sự kết hợp này khiến cuốn tiểu thuyết mang chất điện ảnh rõ rệt, như thể người đọc đang xem một bộ phim trinh thám dùng kỹ thuật dựng tầng tầng lớp lớp. Cuộc sống riêng tư của các cảnh sát điều tra cũng được làm nổi bật, không phải để làm loãng câu chuyện chính mà để cho thấy những ảnh hưởng sâu xa từ các quyết định cá nhân – đôi khi chỉ là một lựa chọn nhỏ cũng có thể phá vỡ những nền tảng tưởng chừng vững chắc nhất trong cuộc sống.
“Kẻ khác” không chỉ là một cuốn tiểu thuyết trinh thám hay thriller tâm lý đơn thuần. Nó để lại trong tôi cảm giác trống trải sau khi lật trang cuối cùng – một cú chấn động lặng lẽ, gợi suy ngẫm sâu xa về hậu quả của lỗi lầm trong quá khứ và cách mà con người ta sống trong câm lặng bên cạnh nỗi ân hận kéo dài suốt đời. Cảm giác ấy không dễ phai và có lẽ sẽ còn theo tôi suốt một thời gian dài nữa.
Guillaume Musso đã thực sự chinh phục tôi bằng một tiểu thuyết thông minh, sắc sảo và cảm động đến nghẹn ngào. Tôi chắc chắn phải tìm đọc thêm hai mươi tác phẩm khác của ông mà mình đã bỏ lỡ suốt thời gian qua. Nếu bạn đang tìm một cuốn sách vừa ly kỳ, vừa mang chiều sâu tâm lý và có khả năng khiến bạn suy nghĩ mãi sau khi đọc xong, “Kẻ khác” sẽ là lựa chọn hoàn hảo.
Để lại một bình luận Hủy