KHI CUỐN SÁCH TRINH THÁM KHÔNG LÀM TIM ĐẬP NHANH – “BỆNH NHÂN CÂM LẶNG” VÀ SỰ NHẠT NHÒA CỦA MỘT CUỐN BESTSELLER

Có những cuốn sách trở thành hiện tượng toàn cầu, được mọi người ca ngợi hết lời – và rồi có những người đọc nó xong chỉ biết thở dài: “Mình đã bỏ lỡ điều gì vậy?” “Bệnh Nhân Câm Lặng” của Alex Michaelides là một ví dụ như thế đối với không ít độc giả – một cuốn sách được gọi là “thriller tâm lý đỉnh cao” nhưng lại không hề mang lại cảm giác hồi hộp cần có.

Ngay từ những chương đầu tiên, nhịp truyện đã tỏ ra chậm rãi đến mức trì trệ. Mọi chi tiết như thể đang… chờ để đi đến cái kết, thay vì tự nó phát triển theo diễn biến tự nhiên. Alicia – người vợ giết chồng rồi câm lặng – lẽ ra phải là trung tâm của mọi bí ẩn, nhưng lại mờ nhạt đến khó tin. Thay vào đó, câu chuyện tập trung vào bác sĩ trị liệu Theo Faber – người mà theo nhiều người đọc là “nặng nề, ám ảnh và thiếu cuốn hút”. Sự say mê của Theo với Alicia không mang màu sắc thấu cảm mà là một dạng quấy nhiễu tâm lý, khiến anh khó được cảm tình từ người đọc.

Thêm vào đó, các đoạn nhật ký của Alicia – lẽ ra là điểm nhấn mở khóa tâm lý nhân vật – lại hoàn toàn thiếu sức sống. Còn góc nhìn từ Theo thì mang lại cảm giác rập khuôn, thậm chí buồn tẻ. Một số độc giả còn thẳng thắn nhận xét: “Tôi không quan tâm đến ai trong truyện, cho đến tận chương cuối cùng. Và như thế thì quá muộn.”

Dù twist ở cuối có thể khiến một số người bất ngờ, thì với những ai đã quen thuộc với thể loại này, đây là một cú bẻ lái không quá sáng tạo. Cảm giác “đã thấy ở đâu đó rồi” là điều không tránh khỏi, và nó càng thêm trầm trọng khi cả hành trình đi đến twist ấy lại thiếu kịch tính. Không khí truyện không hồi hộp, không căng thẳng – yếu tố căn bản nhất của một cuốn thriller – bị đánh mất gần như hoàn toàn.

Một điểm nữa khiến “Bệnh Nhân Câm Lặng” trở nên kém hấp dẫn với một bộ phận độc giả chính là sự thiếu chiều sâu trong tâm lý nhân vật. Không ai đủ “đời” để khiến người đọc dừng lại suy ngẫm. Không ai đủ độc đáo để để lại dấu ấn sau khi sách khép lại. Nhân vật nữ chính câm lặng, nhưng không vì thế mà đáng nhớ. Nhân vật nam chính thao thao bất tuyệt, nhưng lại không mang lại cảm giác dẫn dắt.

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng Alex Michaelides đã khéo léo trong việc cấu trúc câu chuyện theo hướng “twist-driven” – nơi tất cả đều phục vụ cho cú ngoặt cuối cùng. Nhưng khi hành trình trở nên nhàm chán, thì đích đến dù có ngoạn mục đến đâu cũng khó cứu vãn trải nghiệm đọc. Với những ai yêu thích cảm giác bị lôi cuốn từ những dòng đầu tiên, nhân vật sâu sắc và không khí hồi hộp bủa vây, thì “Bệnh Nhân Câm Lặng” có lẽ không phải là lựa chọn lý tưởng.

Thay vì là một thriller thực thụ, cuốn sách này giống như một bản thảo được chuẩn bị cho màn chuyển thể điện ảnh – nhiều bối cảnh tĩnh, nhiều thoại thừa, ít hành động, thiếu căng thẳng. Và dù có thể nó sẽ trở thành một bộ phim “có sao” trong tương lai, thì với người yêu sách, có lẽ đây chỉ là một trải nghiệm đọc nhạt nhòa, để lại nhiều tiếc nuối hơn là ấn tượng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *