Sau khi đọc xong “Chào mừng bạn đến với hiệu sách Huynam-dong”, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là: giá như nơi tôi sống cũng có một hiệu sách như thế. Không phải là một cửa hàng khổng lồ đầy sách giáo khoa và giáo trình thi cử, mà là một không gian nhỏ bé, ấm cúng, nơi con người tìm được chút bình yên và thời gian cho riêng mình giữa guồng quay bộn bề của cuộc sống.
Tác phẩm xoay quanh nhân vật Yeongju – người phụ nữ đã từ bỏ công việc sau gần một thập kỷ cống hiến, dùng số tiền có được để mua lại một tòa nhà và mở một tiệm sách trong khu phố mang tên Huynam-dong. Ban đầu, tiệm sách không đông khách, chỉ là một nơi yên tĩnh cho Yeongju trú ngụ. Nhưng rồi, với sự hiện diện của Minjun – chàng trai trẻ đang tạm ngừng hành trình sự nghiệp để tìm lại chính mình – và những nỗ lực không ngừng nghỉ của Yeongju, hiệu sách ấy dần trở nên sống động.
Không chỉ đăng bài trên mạng xã hội, viết blog, Yeongju còn tổ chức các buổi đọc sách, tọa đàm, và cả câu lạc bộ dành cho người yêu sách. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại dần biến nơi này thành một biểu tượng văn hóa của khu phố – một nơi hội tụ, không chỉ của sách, mà của cả con người.
Một điểm chạm sâu sắc trong truyện là khi Minjun hỏi Yeongju rằng liệu đạt được giấc mơ rồi có cảm thấy hạnh phúc không. Câu trả lời của Yeongju vừa nhẹ nhàng, vừa thực tế: “Giấc mơ không phải là tất cả. Nó quan trọng, nhưng không phải là đích đến cuối cùng. Đạt được giấc mơ không đồng nghĩa với việc mọi thứ sẽ hoàn hảo.” Những dòng này làm tôi lặng người. Vì đúng là đôi khi ta gồng mình quá sức để chạm tay vào một điều gì đó, mà quên mất rằng cuộc sống sau giấc mơ ấy mới là phần khó khăn và nhiều điều để suy ngẫm hơn cả.
Một đoạn hội thoại khác giữa Yeongju và Minjun cũng gây ấn tượng mạnh: “Muốn nghe hòa âm đẹp thì trước đó phải chấp nhận nghe cả sự lạc điệu. Cuộc sống cũng như bản nhạc, có những lúc không hài hòa, nhưng chính vì vậy mà ta mới thấy phần đẹp đẽ của nó quý giá đến nhường nào.” Lời nhắn nhủ đầy ẩn dụ ấy không chỉ là bài học cho Minjun, mà còn cho bất kỳ ai đang đi qua những ngày tháng chông chênh.
Cuối cùng, khi Yeongju quyết định rời khỏi hiệu sách một thời gian để đi châu Âu – không phải để chạy trốn, mà để làm giàu thêm tâm hồn, để kết nối với những hiệu sách khác trên thế giới – cô trao lại tiệm sách cho Minjun. Khoảnh khắc ấy thật đẹp. Không chỉ là một hành động tin tưởng, mà còn là một sự chuyển giao tinh thần: một người đã được chữa lành, giờ lại trở thành người truyền đi sự chữa lành ấy.
Chính sự lặng lẽ, nhẹ nhàng và chân thực trong từng tình tiết khiến “Chào mừng bạn đến với hiệu sách Huynam-dong” trở thành một liều thuốc an thần giữa cuộc sống gấp gáp. Nó khiến ta tin rằng, đôi khi những thay đổi nhỏ – một cuộc trò chuyện, một tách cà phê, một cuốn sách – cũng đủ để làm nên những khoảnh khắc quý giá nhất của đời người.
Sau cùng, cuốn sách này không hứa hẹn những biến cố bất ngờ, không tô vẽ một thế giới quá lý tưởng. Nhưng nó lại khiến người đọc tin vào điều đơn giản nhất: chỉ cần một không gian để ta được là chính mình, một người để lắng nghe, và một lý do để bước tiếp, thì dù cuộc sống có bao nhiêu “sai nốt”, bản nhạc đời ta vẫn đáng để vang lên.
Để lại một bình luận Hủy