Một cuốn tiểu thuyết có thể không cần có nút thắt kịch tính, không cần cao trào rối ren, mà vẫn đủ sức nặng để khiến người đọc dừng lại, suy nghĩ và cảm thấy được chữa lành. “Chào mừng bạn đến với hiệu sách Huynam-dong” là một cuốn sách như vậy – nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng để lại dư âm thật lâu trong lòng người đọc.
Câu chuyện bắt đầu từ một tiệm sách nhỏ được mở ra ở khu dân cư có vẻ như chẳng liên quan gì đến sách vở – Huynam-dong. Yeongju, người chủ tiệm, không bắt đầu với khát khao thay đổi thế giới hay mở ra một mô hình kinh doanh sách thành công. Cô đơn giản chỉ cần một chốn trú chân sau cú trượt dài trong đời: nghỉ việc, ly hôn, mất phương hướng. Thế nhưng, chính không gian tưởng chừng tĩnh lặng đó lại thu hút những con người đang vật lộn với chính mình – Minjun, Jeongseo, Mincheol, Jimi… và dần dần, một cộng đồng nhỏ hình thành.
Điều khiến tôi xúc động nhất là cách câu chuyện để các nhân vật tiến triển một cách tự nhiên. Không ai trong số họ “giải cứu” ai cả. Mỗi người mang đến một mảnh ghép – là sự kiên nhẫn, là lòng tốt, là khả năng lắng nghe – và cùng nhau, họ tạo thành một bức tranh đầy tính nhân văn. Những nhân vật đó không hoàn hảo, không mạnh mẽ, nhưng họ chân thành và sẵn sàng bước tới nhau.
Tôi đặc biệt cảm thấy gắn bó với Minjun – chàng trai trẻ đang mệt mỏi giữa vòng xoáy áp lực phải thành công, phải khiến bố mẹ tự hào, phải sống đúng kỳ vọng. Những suy nghĩ của cậu như chạm vào nỗi niềm của rất nhiều người trẻ: “Mình có đang sống cuộc đời của chính mình không, hay chỉ đang cố hoàn thành giấc mơ của người khác?” Câu hỏi đó không có câu trả lời tuyệt đối, nhưng qua những ngày tháng làm việc ở hiệu sách, Minjun dần học được cách sống cho hiện tại, cho chính mình – chậm rãi nhưng vững vàng.
Tác phẩm không đưa ra một giải pháp rõ ràng cho bất kỳ nhân vật nào. Mỗi người đều phải tự bước qua chặng đường của riêng mình. Nhưng họ không cô đơn, vì luôn có người bên cạnh sẵn sàng lắng nghe – dù chỉ là một tách cà phê pha vừa vặn, hay một quyển sách được gợi ý đúng lúc. Chính sự kết nối ấy, sự kiên nhẫn ấy, là cách mà họ tìm thấy câu trả lời cho chính mình.
Khi gấp sách lại, tôi bỗng nhận ra rằng có lẽ ai trong chúng ta cũng cần một “hiệu sách Huynam-dong” của riêng mình. Một nơi không cần hào nhoáng, không cần đông đúc, chỉ cần đủ ấm áp để ta ngồi xuống, thở ra nhẹ nhàng và được là chính mình. Có thể đó là một người bạn hiểu chuyện, một quán cà phê quen thuộc, hoặc thậm chí là một góc nhỏ trong tâm trí – nơi ta được an yên.
“Chào mừng bạn đến với hiệu sách Huynam-dong” không cố tỏ ra vĩ đại. Nhưng chính sự bình dị và chân thật ấy khiến nó trở thành một cuốn sách khiến người ta muốn quay lại, muốn ghi chú lại từng câu, muốn giới thiệu cho người khác với hy vọng họ cũng sẽ tìm thấy chút gì đó cho riêng mình. Và tôi, như Yeongju, như Minjun, như bao nhân vật khác trong truyện, cũng bắt đầu tin rằng, đôi khi, câu trả lời cho những câu hỏi lớn của cuộc đời không đến từ những biến cố hoành tráng, mà đến từ những người xa lạ, trong một hiệu sách nhỏ, bằng một lời chào đơn giản: “Mời bạn vào.”
Để lại một bình luận Hủy