Nếu phải kể tên một cuốn tiểu thuyết phản chiến đặc biệt nhất thế kỷ 20, thì *Lò sát sinh số 5* (Slaughterhouse-Five) của Kurt Vonnegut chắc chắn là ứng cử viên sáng giá. Bằng phong cách trào phúng, siêu thực và một cấu trúc thời gian phi tuyến tính, Vonnegut đã viết nên một bản bi ca về chiến tranh – vừa hài hước, vừa ám ảnh, vừa tràn đầy triết lý.
Câu chuyện xoay quanh Billy Pilgrim, một bác sĩ nhãn khoa bình thường, bị kéo vào Thế chiến thứ hai và chứng kiến những khủng khiếp tại mặt trận, đặc biệt là vụ thảm sát Dresden – một trong những sự kiện đẫm máu và bị lãng quên của lịch sử. Trong quá trình đó, Billy “trở nên rời khỏi thời gian” – anh ta không còn sống theo tuyến tính nữa, mà nhảy cóc qua các thời điểm trong đời mình, từ chiến trường khốc liệt đến tương lai sau chiến tranh, thậm chí đến một hành tinh xa xôi tên là Trafalmadore, nơi anh bị người ngoài hành tinh bắt cóc.
Chính việc phi tuyến thời gian này là công cụ để Vonnegut phá vỡ lối kể chuyện truyền thống, đồng thời đưa vào đó triết lý sâu sắc: tự do ý chí là ảo tưởng. Trong thế giới của người Trafalmadore, mọi sự kiện – quá khứ, hiện tại, tương lai – đều đồng thời tồn tại, không gì có thể thay đổi được. Đó là lý do vì sao sau mỗi lần nhắc đến cái chết, Vonnegut lại lặp lại câu “Thì thế đấy” (“So it goes”). Cái chết không phải là kết thúc, nó chỉ là một khoảnh khắc trong dòng chảy vĩnh cửu của thời gian.
Với một cốt truyện được sắp đặt như một bức tranh ghép logic mà không lặp lại, Vonnegut mở ra cái nhìn về chiến tranh không phải bằng bi thương truyền thống mà bằng châm biếm lạnh lùng. Dresden – nơi được mô tả là thành phố đẹp nhất mà Billy từng thấy – sau trận bom trở thành “mặt trăng”: khô cằn, tan hoang, vô hồn.
Vonnegut không viết về anh hùng. Ông viết về con người – yếu đuối, buồn cười, đôi khi vô lý đến đáng thương. Billy Pilgrim không chiến đấu quả cảm hay vượt qua nghịch cảnh một cách huy hoàng; anh ta sống sót một cách lờ đờ, như thể bị lôi theo số phận. Nhưng chính ở đó, cuốn sách trở nên nhân văn hơn bao giờ hết.
Dù mang hình hài của một tác phẩm khoa học viễn tưởng siêu thực, *Lò sát sinh số 5* lại là một trong những tiếng nói phản chiến mạnh mẽ nhất. Nó nhắc chúng ta rằng chiến tranh không có vinh quang. Rằng con người – trong cái vòng lặp khổ đau của lịch sử – luôn quên mất bài học cũ. Và rằng giữa sự hỗn loạn, thứ còn lại chỉ là nỗi buồn, đôi khi được gói ghém trong một tiếng cười chua chát.
Một điểm đặc sắc khác là ngôn ngữ và kết cấu của Vonnegut. Câu văn ngắn, khô, nhiều lúc như thốt ra trong tuyệt vọng, nhưng lại gói trọn cả một tầng nghĩa sâu sắc. Bố cục truyện không theo trình tự khiến độc giả ban đầu thấy lạ lẫm, nhưng càng đọc càng nhận ra nó hoàn toàn hợp lý với chủ đề: thời gian là ảo tưởng, và cái chết là điều không thể tránh.
Với *Lò sát sinh số 5*, Vonnegut không chỉ kể lại những gì ông chứng kiến ở chiến tranh, mà còn tạo ra một kiểu “nghệ thuật trị liệu” – cho chính mình và cho độc giả. Một cuốn sách có thể đọc trong một đêm, nhưng dư âm kéo dài rất lâu. Nó khiến người ta suy nghĩ không chỉ về chiến tranh, mà còn về ý nghĩa của tồn tại.
Sau khi đọc, có thể ta sẽ chẳng còn nhìn thời gian như một dòng chảy, hay cái chết như một điểm dừng nữa. Ta sẽ hiểu vì sao Vonnegut khép lại cuốn sách bằng âm thanh của một con chim nhỏ: “Poo-tee-weet?” – một câu hỏi ngây ngô, vô nghĩa, nhưng đầy sức gợi. Vì sau mọi cuộc chiến, ai còn đủ lời để nói?
Để lại một bình luận Hủy