LỜI THỀ TÀN NHẪN – HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH QUA NHỮNG TRANG SÁCH CỦA NHỮNG TÂM HỒN TỔN THƯƠNG

Có những cuốn sách đến với ta vào đúng thời điểm, không phải như một sự tình cờ, mà như một định mệnh. “Divine Rivals” và “Lời thề tàn nhẫn” không đơn thuần là tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn. Với một số người, chúng là ánh sáng giữa màn đêm u tối, là bàn tay kéo họ ra khỏi vực sâu của nỗi đau mất mát. Với những ai đang mang trong mình vết thương lòng, đặc biệt là nỗi đau mất đi người mình yêu thương, hai cuốn sách này là một hành trình chữa lành – vừa dịu dàng, vừa dữ dội.

Đọc về sự mất mát trong khi đang sống trong chính nỗi mất mát của mình không phải là điều dễ dàng. Nhưng đôi khi, chính việc ấy lại giúp ta đối diện với cảm xúc thật của bản thân – những cảm xúc mà bình thường ta lẩn tránh. Giữa một mùa lễ hội lạnh lẽo và trống rỗng, khi mọi ký ức về người đã khuất hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết, “Divine Rivals” không chỉ là một câu chuyện, mà là nơi nương tựa của một tâm hồn mong manh. Nó không thay thế được người ta yêu, nhưng nó giúp người ta tiếp tục thở.

Rebecca Ross không dùng cái chết hay nỗi buồn như chi tiết câu khách. Cô viết về nỗi đau một cách chân thành, mềm mại như cách một người từng trải qua mất mát thực sự sẽ viết. Cái đau trong sách của cô không gào thét, không bi lụy – nó lặng lẽ, như cơn gió lướt qua vết thương chưa lành, như một ánh nhìn dịu dàng đủ khiến người ta bật khóc. Và chính sự dịu dàng ấy lại khiến nó càng khó đọc hơn – nhưng cũng chính vì thế mà người ta trân trọng nó hơn tất thảy.

“Lời thề tàn nhẫn” không chỉ tiếp nối câu chuyện của Iris mà còn mở rộng hành trình nội tâm của cô, đặc biệt là hành trình đối diện với nỗi đau. Grief – nỗi buồn mất mát – không bao giờ kết thúc. Nó thay hình đổi dạng, trở thành một phần trong ta. Iris không “vượt qua” nỗi đau – cô sống cùng nó, hiểu nó, và biến nó thành sức mạnh. Và khi ta đang ở trong một hành trình tương tự, việc chứng kiến một nhân vật hư cấu làm điều đó không chỉ là nguồn cảm hứng – nó là cứu rỗi.

Có những đoạn, người đọc buộc phải dừng lại, ngẩng đầu khỏi trang giấy để thở. Những đoạn khiến người ta rơi nước mắt không chỉ vì sự đau lòng, mà vì sự đồng cảm sâu sắc. Những đoạn khiến người ta phải đọc đi đọc lại – không phải để hiểu, mà để cho phép bản thân cảm nhận trọn vẹn. Những đoạn khiến ta đối diện với kỷ niệm, với bóng hình của người đã rời xa, với tất cả những gì còn sót lại trong tim.

“Divine Rivals” và “Lời thề tàn nhẫn” không phải là liều thuốc chữa lành, nhưng là một phần hành trình hồi phục. Chúng khiến ta khiêm nhường, khiến ta ý thức rằng dù đau đớn đến đâu, mình vẫn còn cảm xúc, còn khả năng yêu, còn khả năng cảm nhận vẻ đẹp của câu chữ. Những trang sách của Rebecca Ross là lời thì thầm nhẹ nhàng: “Bạn không cô đơn.”

Hai cuốn sách này, với nhiều người, sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong tim – không chỉ vì chúng hay, mà vì chúng xuất hiện vào đúng lúc, với những lời đúng nghĩa. Đọc xong, người ta không còn như trước nữa – không phải vì đã quên nỗi đau, mà vì đã học cách chấp nhận nó như một phần cuộc sống.

Rebecca Ross, với ngòi bút tài hoa, đã đưa người đọc đến một thế giới khác – không chỉ là thế giới của những vị thần và những lá thư tình, mà là thế giới nơi cảm xúc được tôn trọng, nơi nỗi đau không bị phán xét, và nơi tình yêu – dù là tình yêu còn dang dở – vẫn có thể sống mãi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *