LỜI THỀ TÀN NHẪN – KẾT THÚC HOÀN MỸ CHO TÌNH YÊU BẮT NGUỒN TỪ NGÔN TỪ

Không có gì mở đầu một năm mới tốt đẹp hơn việc đọc một cuốn sách khiến bạn cảm thấy như thể trái tim mình vừa được bóp nghẹt, rồi chữa lành, rồi lại đau nhói. “Lời thề tàn nhẫn”, phần kết của bộ đôi “Đối thủ siêu phàm”, chính là cuốn sách ấy. Và nó xứng đáng với tất cả mọi lời ngợi ca.

Rebecca Ross viết không phải để kể chuyện, mà để gieo cảm xúc. Mỗi dòng chữ của cô như thấm đẫm phép màu – không phải phép màu của lửa hay ánh sáng, mà là phép màu của ký ức, của sự gắn kết vô hình giữa những con người tưởng chừng xa cách. Tình yêu giữa Iris và Roman không phải là thứ tình cảm sét đánh, mà là một bản giao hưởng hình thành qua những bức thư – nơi họ yêu nhau bằng ngôn từ trước khi biết mặt nhau, nơi từng câu chữ trở thành dấu ấn vĩnh cửu.

Trong phần này, Iris không chỉ là người viết – cô là chiến binh. Một chiến binh dịu dàng nhưng không thể khuất phục. Cô đại diện cho tất cả những ai từng tìm thấy sự an ủi trong việc viết, từng chiến đấu bằng câu chữ khi cuộc đời quá khắc nghiệt để nói thành lời. Và Roman – chàng trai của những lá thư dịu dàng – giờ đây không còn là người chỉ biết viết để yêu, mà còn để sống, để đấu tranh, để lựa chọn. Dù mất đi ký ức, tình yêu của anh vẫn nguyên vẹn, vẫn hướng về Iris như một ngọn hải đăng giữa bão tố.

Tình yêu của họ vượt qua mọi giới hạn – ký ức, thời gian, không gian, thậm chí cả sự hiện diện của các vị thần. Trong khi chiến tranh và bạo lực dồn họ vào những ngã rẽ khác biệt, thì những lá thư lại trở thành nơi trú ngụ duy nhất. Chúng không chỉ là lời yêu, mà còn là lời hứa, lời cầu nguyện, và đôi khi, là lời từ biệt. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, tình yêu của họ vẫn là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất – và cũng là ngọn lửa không bao giờ tắt.

Rebecca Ross còn rất khéo léo trong việc xây dựng những chi tiết phản chiếu với phần đầu – như việc Roman từng khiến Iris yêu qua chữ, thì lần này là Roman phải yêu lại Iris lần thứ hai cũng bằng chính điều ấy. Chi tiết ấy không chỉ đẹp mà còn làm bật lên thông điệp lớn nhất của cả bộ truyện: ngôn từ là phép thuật duy nhất mà con người sở hữu – và cũng là phép thuật bền vững nhất.

“Lời thề tàn nhẫn” là một bài ca cho tất cả những ai từng viết, từng yêu, từng chờ đợi một hồi âm. Đây là cuốn sách không chỉ để đọc, mà để giữ bên mình như một lá thư chưa bao giờ muốn gửi đi. Một hồi kết buồn, đẹp, và trên hết – xứng đáng.

“Should I be surprised that I was falling in love with you a second time? That I’ve been carrying your E. letters close to my heart like they are a shield to protect me?” Có lẽ, chúng ta cũng đang mang trong mình một bức thư nào đó, viết cho một người chưa từng gặp – hay một phiên bản cũ của chính mình. Và có lẽ, chúng ta cũng đang chờ được yêu lại – chỉ bằng những gì đã viết.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *