“Write me a story where there is no ending, Kitt. Write to me and fill my empty spaces.” Câu nói ấy không chỉ là một lời thì thầm của tình yêu, mà còn là lời hiệu triệu cho những tâm hồn đã từng viết, từng đọc, từng chờ một hồi âm giữa thế giới lặng câm. Và “Lời thề tàn nhẫn” chính là khúc đáp lại – một bài ca dịu dàng mà cũng dữ dội, khép lại bộ đôi “Letters of Enchantment” bằng tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà ngôn từ có thể mang lại.
Không nhiều người có thể viết ra được một phần kết khiến người đọc cảm thấy được ôm lấy, an ủi, đồng thời cũng bị bóp nghẹt bởi cảm xúc. Rebecca Ross làm được điều đó – với sự tài tình trong chuyển đổi điểm nhìn, sự trau chuốt trong từng dòng chữ, và khả năng đan xen giữa cơn đau và niềm hy vọng một cách nhuần nhuyễn. Mỗi chương là một làn sóng – có lúc nhẹ nhàng vỗ vào tim, có lúc cuốn trôi mọi phòng bị cảm xúc.
“Lời thề tàn nhẫn” mở rộng thế giới mà “Đối thủ siêu phàm” đã bắt đầu. Giờ đây, cuộc chiến không còn chỉ là phông nền – nó là xương sống, là thứ định hình các nhân vật, ép họ vào góc tối của chính mình để buộc phải đối diện với điều quan trọng nhất: mình là ai, và mình muốn gì. Các vị thần không còn chỉ là biểu tượng – họ hiện diện, tàn ác, quyền năng và phức tạp. Chiến tranh không còn là ẩn dụ – nó là hiện thực, với những mất mát, phản bội và cả những tia sáng mong manh giữa đổ nát.
Trong không gian ấy, Iris và Roman không còn là những người trẻ mộng mơ như ban đầu. Họ bị tổn thương, bị mất mát, bị thử thách – và vẫn chọn yêu. Không ồn ào, không bi lụy, tình yêu của họ là chiếc neo giữa cơn bão, là lời nhắc nhở rằng dù mọi thứ có sụp đổ, thì vẫn còn điều gì đó để gìn giữ. Dù phần hai không có nhiều thư tay như phần đầu, mỗi bức thư lại trở nên quý giá hơn gấp bội – vì nó được viết trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất, với tình cảm chân thật nhất.
Iris – giờ đây không chỉ là một cây bút tài năng, mà là một chiến sĩ bằng ngôn từ. Sự kiên cường của cô, lòng nhân hậu không lay chuyển, và tình yêu không điều kiện với Roman khiến cô trở thành biểu tượng của hy vọng. Roman – với trí tuệ, sự đau đớn, và lòng thủy chung, là đối trọng hoàn hảo của cô. Họ không hoàn hảo, nhưng lại hoàn hảo cho nhau. Họ là những linh hồn không cần phép màu – bởi chính tình yêu của họ đã là phép màu rồi.
Không chỉ có họ, những nhân vật phụ cũng góp phần làm nên sự sống động và cảm xúc sâu sắc của tác phẩm: Attie và Tobias – dễ thương và dũng cảm, Forest và Sarah – bất ngờ và sâu sắc, Marisol – như một điểm tựa ấm áp giữa chiến trường. Mỗi người mang một màu sắc riêng, một vai trò riêng – và không ai bị bỏ lại phía sau.
Nếu “Đối thủ siêu phàm” là nơi để mơ mộng, thì “Lời thề tàn nhẫn” là nơi để đối diện. Và chính vì thế, dù Divine Rivals có thể vẫn là cuốn sách “ưa thích nhất” với nhiều người, thì Ruthless Vows lại là phần khiến người ta trưởng thành, khiến người ta mạnh mẽ – và khiến người ta không thể quên. Đây là cuốn sách dành cho những kẻ từng yêu và từng đau, từng viết thư mà không có người hồi âm, từng bước vào thế giới khác qua cánh cửa tưởng tượng – và từng tin rằng, ngôn từ có thể cứu rỗi.
Rebecca Ross không chỉ viết sách – cô viết nên một nơi trú ẩn. Và với “Lời thề tàn nhẫn”, cô đã để lại một chương cuối tuyệt đẹp, không phải để đóng lại câu chuyện, mà để thì thầm rằng: bạn không đơn độc. Vì đâu đó, trong một lá thư, một dòng chữ, một câu nói chưa kịp gửi đi – tình yêu vẫn đang sống.
Để lại một bình luận Hủy