Việc đọc lại “Sát thủ báo thù” sau nhiều năm, như một số độc giả chia sẻ, không chỉ mang đến cảm giác mới mẻ mà còn làm sáng rõ hơn tài năng sắp đặt lớp lang của Isaka Kotaro trong việc xây dựng một tiểu thuyết hình sự nhưng không thiếu tính triết lý và chiều sâu nhân vật. Tác phẩm mở ra thế giới kỳ quặc nhưng đầy cuốn hút của những sát thủ, nơi ba cái tên Suzuki, Whale và Cicada đại diện cho ba sắc thái rất riêng của cái chết, của lựa chọn và của con người trong thời đại hiện đại.
Suzuki là một người chồng mất vợ trong một vụ tai nạn do bị đẩy xuống đường ray – vụ việc mà anh nghi ngờ là một vụ giết người có chủ đích. Từ một giáo viên hiền lành, anh quyết định gia nhập vào tổ chức phản diện để tìm kiếm và trả thù thủ phạm. Dù không sở hữu kỹ năng chiến đấu hay giết người, Suzuki lại là nhân vật tạo được cảm giác gần gũi, người đọc dễ cảm thông bởi lòng kiên định và sự bướng bỉnh đến mức ngây thơ. Chính sự “thường dân” ấy lại làm nổi bật anh giữa một thế giới toàn những kẻ máu lạnh.
Trái ngược hoàn toàn là Whale – sát thủ có khả năng khiến đối phương tự sát bằng sức mạnh tâm lý – và Cicada – một thanh niên nói nhiều, sắc bén và có khả năng giết người bằng dao nhanh như chớp. Hai kẻ giết người này là đại diện cho mặt tối rõ rệt của thế giới ngầm, nhưng cũng không thiếu phần phức tạp về tâm lý và nội tâm. Whale đặc biệt gây ấn tượng mạnh khi chính hắn cũng bị giày vò bởi ảo giác – điều làm tăng thêm chiều sâu nhân vật, và khiến người đọc băn khoăn liệu chính hắn có thật sự lựa chọn cái chết của mình.
Một trong những điểm nổi bật khác của cuốn sách là cách các chi tiết nhỏ như tên gọi, địa chỉ, những câu nói vụn vặt của trẻ em hay cả một cái bưu thiếp in hình côn trùng lại trở thành những mảnh ghép quan trọng của cốt truyện. Những đứa trẻ đóng vai con trong gia đình sát thủ “Kịch đoàn” được nhiều người đọc yêu thích vì sự ngây thơ nhưng lại là mắt xích then chốt trong chuỗi hành động. Phân cảnh cậu bé nói “ブンキョーク” – cách phát âm ngây ngô của “Bunkyo-ku” (một địa danh ở Tokyo) – được đánh giá là một trong những cú twist thông minh và cảm động nhất.
Tác phẩm cũng đặt ra câu hỏi lớn: thế nào là công lý, là đúng – sai trong một thế giới nơi con người giết nhau một cách hợp pháp, thậm chí chuyên nghiệp? Phải chăng cái chết cũng có thể được “đặt hàng”? Trong một thời gian ngắn – chỉ vỏn vẹn hai ngày – câu chuyện diễn ra với tốc độ chóng mặt, đan xen hàng loạt các nhân vật và sự kiện tưởng chừng rời rạc, nhưng cuối cùng lại hội tụ, va chạm và dẫn đến một kết thúc không ai đoán trước được.
Không thể không nhắc đến “Người đẩy” – kẻ giết người bằng cách khiến nạn nhân gặp tai nạn “ngẫu nhiên”. Nhân vật này, dù không hiện diện quá nhiều trong các chương, vẫn là cái bóng khổng lồ phủ lên toàn bộ câu chuyện. Trong mắt nhiều độc giả, hắn là hiện thân của một thế lực vô hình – sự phi lý, sự vô cảm, hoặc thậm chí là số phận. Và cái chết của Whale, “như thể bị ai đó đẩy vào dòng xe”, lại làm cho hình ảnh Người đẩy càng thêm phần ám ảnh.
Điểm nhấn đầy xúc cảm đến ở cuối truyện, khi Suzuki đứng lặng tại sân ga, nhìn đoàn tàu vô tận lướt qua và bị những đứa trẻ chế giễu. Hình ảnh đó vừa siêu thực vừa đầy biểu tượng, để lại trong lòng người đọc hàng loạt suy ngẫm về thực – ảo, về sự tồn tại, và về thông điệp “hãy sống” được gửi từ người vợ đã khuất. Dù đây có phải là ảo giác hay không, thì lựa chọn sống sót của Suzuki đã làm nên một bản lĩnh đặc biệt giữa mạng lưới dày đặc của cái chết.
“Sát thủ báo thù” không phải là một cuốn sách dễ dãi. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự kết nối và cả khả năng cảm nhận những điều nhỏ bé trong ngôn từ, trong không khí và trong chi tiết. Nhưng một khi bước vào thế giới ấy, độc giả sẽ khó lòng rời mắt. Đây là khởi đầu hoàn hảo cho series sát thủ của Isaka, nơi mỗi câu chuyện là một bài kiểm tra về nhân tính và bản lĩnh, được bọc trong lớp vỏ lạnh lùng của những vụ giết người.
Để lại một bình luận Hủy