“Án mạng trên tàu Noah” của Yuki Haruo tiếp tục thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ độc giả, không chỉ vì những cú lật mặt đầy kịch tính mà còn vì bối cảnh và đề tài tâm lý xã hội sâu sắc được lồng ghép khéo léo. Câu chuyện diễn ra trong một công trình ngầm bất hợp pháp nằm sâu trong núi, nơi mười người bị mắc kẹt do động đất. Chỉ có một cách để thoát ra: chọn một người làm vật hy sinh.
Ngay từ tiền đề, cuốn sách đã tạo được ấn tượng mạnh nhờ sự kịch tính và khả năng bóc tách bản chất con người trong những hoàn cảnh khắc nghiệt. Không cần phải khắc họa tỉ mỉ từng nhân vật, chỉ cần đặt họ vào tình huống sinh tử ấy, tính cách và bản năng sống còn của từng người tự nhiên bộc lộ. Đó chính là điểm khiến nhiều độc giả cảm thấy thuyết phục và hài lòng, khi sự căng thẳng không chỉ đến từ bí ẩn của vụ án mà còn từ chính tương tác giữa những người bị kẹt lại.
Shoutarou, nhân vật giữ vai trò thám tử trong nhóm, được đánh giá là có suy luận logic sắc sảo và hợp lý, khiến người đọc cảm thấy an tâm rằng mọi thứ sẽ dần được làm rõ. Tuy nhiên, chính tác giả lại dùng sự kỳ vọng này để đánh lừa người đọc trong phần kết. Tất cả những phân tích tưởng chừng như chính xác lại hóa ra vô nghĩa, khi một sự thật tàn nhẫn khác được phơi bày. Cái kết khiến người ta cảm thấy như bị ép thở, đúng nghĩa đen và nghĩa bóng.
Một số người đánh giá cao việc câu chuyện tạo ra cảm giác ngột ngạt, bức bối – không chỉ bởi không gian kín và tình huống sinh tử, mà còn bởi sự đe dọa liên tục đến từ các nhân vật xung quanh. Cảm giác đó được duy trì xuyên suốt, và chỉ bùng nổ trong phần kết với một cú twist khiến người đọc cảm thấy “bị lừa” hoàn toàn.
Tuy nhiên, có người lại cho rằng sự tinh vi trong cấu trúc khiến truyện trở nên quá tính toán, như thể tác giả đã ưu tiên logic hơn cảm xúc. Một số chi tiết kỹ thuật, như tính hợp lý của hầm ngầm hay khả năng sử dụng thiết bị lặn trong điều kiện đặc biệt, bị xem là thiếu thực tế. Dù vậy, yếu tố cảm xúc và tâm lý vẫn đủ mạnh để che lấp những lỗ hổng này đối với phần lớn độc giả.
Một điểm nhấn khác chính là nhân vật phản diện. Kẻ thủ ác không hành động vì thù hận hay mất kiểm soát, mà vì toan tính lạnh lùng và niềm tin rằng đó là lựa chọn hợp lý nhất để tồn tại. Đó là một dạng “kẻ ác” nguy hiểm hơn cả: không bộc phát, không cảm tính, chỉ thuần lý trí. Một số độc giả thậm chí thừa nhận rằng có thể hiểu và đồng cảm với quyết định đó, khiến câu hỏi về đạo đức cá nhân càng trở nên day dứt.
Một số bình luận còn đi xa hơn khi tưởng tượng đến hậu truyện – liệu nếu nhân vật sống sót cuối cùng có thể thực sự sống yên ổn với sự thật rằng mình tồn tại nhờ cái chết của người khác, và nhờ sự thao túng của một kẻ giết người? Hay sẽ mãi sống trong nỗi ám ảnh và sợ hãi rằng bí mật đó một ngày nào đó sẽ giết chết mình từ bên trong?
Nhìn chung, “Án mạng trên tàu Noah” là một hành trình căng thẳng, trắc trở và đầy bất ngờ, để lại dư âm nặng nề nhưng cũng khiến người đọc không thể ngừng suy ngẫm. Đây không chỉ là một câu chuyện trinh thám, mà còn là bài kiểm tra tâm lý về đạo đức, bản năng sinh tồn và giới hạn chịu đựng của con người khi rơi vào hoàn cảnh không lối thoát.
Để lại một bình luận Hủy