Sát thủ báo thù của tác giả Nhật Bản Isaka Kotaro là một tác phẩm mở màn cho series sát thủ đầy ấn tượng, nơi mà sự u ám, hài hước đen và những suy ngẫm sâu sắc về bản chất con người hòa quyện vào nhau trong một nhịp điệu trinh thám nghẹt thở. Câu chuyện được kể qua ba nhân vật chính: Suzuki – người chồng mất vợ trong một vụ tai nạn bị nghi ngờ là giết người, dấn thân vào thế giới ngầm để trả thù; Whale – sát thủ chuyên giúp người khác tự sát; và Cicada – tay sát thủ trẻ, bộc trực và lắm lời. Ba góc nhìn, ba cuộc đời, tưởng chừng tách biệt nhưng lại đan xen tinh vi, hội tụ về một nhân vật trung tâm đầy bí ẩn: “Người đẩy”.
Điểm sáng đặc biệt của tiểu thuyết là cách tác giả khéo léo sử dụng hình ảnh loài châu chấu chuyển biến thành hung dữ khi rơi vào môi trường khắc nghiệt, như một phép ẩn dụ sâu sắc cho con người trong xã hội hiện đại. Trong thế giới của Suzuki, Whale và Cicada, nơi bạo lực là ngôn ngữ và sự sống mong manh như chỉ mành, những nhân vật ấy vẫn loay hoay tìm kiếm điều gì đó vượt lên trên sự sống còn: ý nghĩa, sự thấu hiểu, hoặc đôi khi chỉ là một khoảnh khắc nhân tính.
Đặc biệt, mối liên hệ giữa Suzuki và tổ chức phản diện Fräulein dần được phơi bày như một bản nhạc đầy kịch tính. Dù không có kỹ năng giết người, Suzuki lại có một “vũ khí” đặc biệt – sự ngờ nghệch, chính trực và lương tâm. Giữa một thế giới mà những kẻ như Whale và Cicada sử dụng cái chết như công cụ, Suzuki vẫn bám víu vào sự sống, dù có phải là ảo giác đi chăng nữa.
Nhiều độc giả đã bị cuốn hút bởi cách các tình tiết và chi tiết nhỏ – như cái tên “Sấm sét”, địa chỉ của kẻ thù, hay thậm chí là con ong bắp cày – được tác giả cài cắm tỉ mỉ và dần được hé lộ về sau, mang đến cảm giác thỏa mãn khi mọi mảnh ghép cuối cùng cũng khớp lại. Đó là phong cách rất đặc trưng của Isaka – mọi điều tưởng chừng vô thưởng vô phạt đều có lý do để tồn tại.
Không thể không nhắc đến cái kết mở đầy ám ảnh tại sân ga – nơi Suzuki đứng nhìn đoàn tàu dài vô tận lướt qua, bị những đứa trẻ trong “Kịch đoàn” chế giễu. Có phải đoàn tàu đó chỉ là ảo giác? Có phải tất cả những gì chúng ta đọc về Suzuki chỉ là chuỗi hoang tưởng do tội lỗi và chấn thương tâm lý gây ra? Hay đó chính là khoảnh khắc thức tỉnh, nơi thông điệp “Hãy sống” từ người vợ quá cố vang vọng trong tiếng rít của bánh sắt?
Sự xuất hiện của các nhân vật phụ như gia đình Asagao và đứa trẻ Koutarou tạo thêm chiều sâu cảm xúc cho câu chuyện, đồng thời làm nổi bật sự khác biệt giữa cái thiện và cái ác trong một thế giới mà cả hai khái niệm ấy không còn rõ ràng. Ở đó, một kẻ giết người có thể trăn trở, một người đàn ông tầm thường lại có thể là người mang lại hy vọng.
Sát thủ báo thù không chỉ là một tiểu thuyết trinh thám, mà là một hành trình triết lý nơi con người phải đối diện với chính bản thân, với quá khứ và lựa chọn. Giữa bối cảnh đẫm máu và hỗn loạn, câu chuyện để lại một thông điệp âm ỉ nhưng mạnh mẽ: dù bạn có là châu chấu đen hung bạo trong đám đông, hay chỉ là một người đàn ông đơn độc trên sân ga, bạn vẫn có thể chọn sống – và sống với đầy đủ ý nghĩa của từ đó.
Để lại một bình luận Hủy