“Người mắt kép” của Ngô Minh Ích là một cuốn sách đặc biệt, mang đến cho độc giả cảm giác dễ chịu và an yên một cách sâu sắc. Dù nội dung và cách hành văn của tác giả không quá xa lạ hay sử dụng những hình ảnh ẩn dụ cầu kỳ, nhưng cuốn sách vẫn có sức hút kỳ lạ, như một cái ôm nhẹ nhàng dành cho tâm hồn. Đằng sau mỗi câu chữ của Ngô Minh Ích là một sự nhạy cảm và lòng trắc ẩn đối với vạn vật. Đọc “Người mắt kép” là cảm nhận sự đồng đẳng trao cho mọi điều tồn tại, từ thiên nhiên hùng vĩ đến những vật thể bình thường, không phân biệt giữa con người với những yếu tố bên ngoài. Cuốn sách không chỉ nhấn mạnh vào “sự sống” của con người, mà còn tỉ mỉ khắc họa “sự sống” của vạn vật.
Tác phẩm là một ví dụ nổi bật cho thể loại văn chương viết về tự nhiên, nơi mọi thứ được đối xử công bằng, nơi mọi hiện tượng đều được đón nhận mà không gán nhãn thiện hay ác. Kể cả những hành động gây hủy diệt hay tổn thương cũng được đặt vào lăng kính trung lập, đơn thuần là những hiện tượng xảy ra vì chính chúng tồn tại, không cần lý giải hay phán xét. Điểm sáng của cách viết này là sự tôn trọng kỳ lạ dành cho mọi điều trong cuộc sống. Phải chăng đây là cách tác giả nhắc nhở người đọc hãy để mọi sự vận hành theo tự nhiên và chấp nhận chúng với tất cả sự tò mò và trân trọng?
Tác phẩm không cố gắng ép buộc người đọc phải lý giải hay tìm ra ý nghĩa cụ thể từ từng hình ảnh hay từng sự kiện. Thay vào đó, Ngô Minh Ích như muốn khơi gợi một thái độ tinh tế hơn—hãy để các yếu tố tự phát triển theo cách riêng của chúng, giữ nguyên vẻ bí ẩn mà không cần giải thích hay áp đặt suy nghĩ của con người lên chúng. Chẳng hạn, khi một đảo nhỏ tên Vau Vau yên lành bất ngờ chịu sự tấn công của xoáy rác khổng lồ trong lòng đại dương, lời nói của một nhân vật trong truyện vang lên: “Bạn cũng biết rồi, Capon không cần lý do gì để làm bất cứ điều gì.” Câu nói ấy như một triết lý bình dị mà sâu sắc, nhắn nhủ rằng không phải mọi thứ đều cần có nguyên nhân hoặc ý đồ cụ thể.
Câu chuyện trong “Người mắt kép” không được cấu trúc theo cách truyền thống của một tác phẩm tự sự. Thay vì xây dựng đỉnh điểm hoặc xoáy sâu vào một vấn đề cần giải quyết, cuốn sách tập trung vẽ nên một bức tranh lan tỏa, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy chi tiết về cuộc sống của một nhóm nhân vật, về những mối liên kết sâu sắc giữa họ và tự nhiên. Cuốn sách không dẫn người đọc đến một kết luận rõ ràng, cũng không hướng đến giải quyết một xung đột cụ thể. Bản thân nó là sự đan cài tinh tế giữa các mảnh ghép: mỗi nhân vật là một mặt phẳng cảm xúc, mỗi sự kiện trong tự nhiên là một phần hòa hợp. Và có lẽ, chính sự thiếu kịch tính lại chính là điểm nhấn kỳ lạ của cuốn sách này.
Đọc “Người mắt kép” là để chìm đắm trong bầu không khí yên bình mà tác giả tạo ra, bất kể rằng cuốn sách chẳng có những cảnh cao trào hay mâu thuẫn gay gắt. Ngay cả những khoảnh khắc đau thương và tan biến cũng được miêu tả bằng một giọng điệu đầy ấm áp và dịu dàng. Tác giả dường như muốn nói rằng sự tồn tại và hủy diệt đều là những phần thiết yếu, độc lập với sự kiểm soát của con người. Chúng có vẻ đẹp riêng, vừa buồn bã nhưng cũng lấp lánh ánh sáng, như những vòng đời không ngừng xoay chuyển.
“Người mắt kép” không phải là cuốn sách tạo nên sự bùng nổ với những đoạn cao trào kịch tính. Nhưng bù lại, nó sở hữu một sức cuốn hút dịu dàng và mời gọi, mang đến sự thoải mái cho người đọc. Qua cuốn sách, một thế giới vừa quen thuộc lại vừa mới lạ được mở ra, nơi sự sống và cái chết không tồn tại như hai mặt đối lập, mà như hai nửa hòa hợp trong chu trình của tự nhiên. Ngô Minh Ích đã viết nên một câu chuyện đậm chất nhân văn, không chỉ về con người mà còn về tất cả những gì đang tồn tại trên thế giới này. Một câu chuyện thực sự để lại dư vị nhẹ nhàng, vấn vương trong lòng người đọc.
Để lại một bình luận Hủy