Có bao giờ bạn tự hỏi đâu là ranh giới giữa chính nghĩa và sai lầm? Liệu rằng khao khát thực thi công lý có thể trở thành cái cớ để làm điều sai trái? “Chết lần hai” của Ngọ Diệp là một câu chuyện xoay quanh những vấn đề ấy, nơi những con người bị tổn thương, mang trong mình nỗi đau và uất hận, đã chọn đi một con đường đầy sai lầm để thực hiện điều họ cho là đúng.
Nhân vật trung tâm của câu chuyện là Li Khảng, một cậu bé từng bị vu oan là kẻ trộm, nhận lấy sự khinh bỉ của thầy cô, sự đánh đập của cha, và không một ai tin tưởng. Trong cơn bế tắc đó, chỉ có một người duy nhất giúp cậu rửa oan – thầy giáo La. Chính La đã cho cậu hiểu rằng muốn chứng minh sự trong sạch không thể chỉ dựa vào lời biện hộ mà cần có chứng cứ. Sự kiện ấy là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời Li Khảng, khắc sâu vào nhận thức của cậu về công lý và sự thật.
Thế nhưng, đời luôn trớ trêu. Vài năm sau, thầy La – người từng giúp cậu – lại rơi vào một vụ án oan nghiêm trọng hơn, đối mặt với nguy cơ bị hủy hoại danh tiếng và thậm chí là ngồi tù. Lần này, đến lượt Li Khảng đứng lên bảo vệ thầy, nhưng thay vì trông cậy vào sự thật, cậu chọn cách thu thập và chỉnh sửa bằng chứng theo cách của riêng mình. Cách làm ấy tuy mang lại kết quả tốt đẹp trước mắt nhưng cũng mở ra một con đường đầy nguy hiểm và cám dỗ mà Li Khảng không hề hay biết.
Từ đây, “Pinocchio hai người” ra đời – một nhóm nhỏ bao gồm Li Khảng và người bạn đồng hành Tưởng Nghênh. Họ tự cho mình là những “kẻ sửa sai”, những người giúp công lý mở mắt. Họ dùng lời nói dối, tạo dựng bằng chứng, lên các kế hoạch chi tiết để vạch trần sự giả dối và giúp người vô tội thoát khỏi bất công. Ban đầu, lý tưởng của họ có vẻ cao đẹp – để thế giới công bằng hơn, để những kẻ bị hại được minh oan. Nhưng rồi dần dần, điều gì đó thay đổi trong suy nghĩ của họ.
Sự thành công trong các kế hoạch khiến họ dần chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn. Không chỉ đơn thuần giúp người bị oan, họ còn tìm kiếm sự kích thích của trò chơi nguy hiểm này. Việc che giấu, lách qua ranh giới giữa đúng và sai, sự mạo hiểm khi sửa đổi sự thật khiến họ hưng phấn. Trong cuộc sống thực, họ có thể chỉ là những con người tầm thường, nhưng trong lớp áo “Pinocchio”, họ có quyền lực, có sự kiểm soát, và có thể thao túng số phận người khác theo ý mình. Họ trở thành kẻ phán xét, quyền lực đủ để quyết định ai đúng ai sai, ai nên được tha và ai phải chịu trừng phạt.
Càng bước sâu vào con đường sai trái, họ càng đánh mất chính mình. Không còn là những kẻ đơn thuần muốn sửa đổi bất công, họ bị ảo giác quyền lực làm cho mù quáng. Những khi nhận thấy có ai đó lừa dối lại mình, họ không còn kiên nhẫn tìm cách vạch trần sự thật mà chuyển sang trả thù một cách tàn nhẫn, gọi đó là “trừng phạt phẩm hạnh”. Họ không nhận ra chính mình đã trở thành thứ mà họ từng căm ghét – những kẻ kiêu ngạo tự cho mình quyền quyết định số phận của người khác.
Và rồi cái kết không thể tránh khỏi đến với họ. Một người chết bởi chính cái bẫy tinh vi mà mình giăng ra, kẻ còn lại bị truy đuổi không ngừng, chạy trốn khỏi tất cả mà chẳng còn nơi nào để dừng chân. Họ từng cho mình là những kẻ vượt trội hơn người thường, có thể nhấn chìm thực tế trong màn sương dối trá để tạo lập công lý theo cách riêng, nhưng cuối cùng lại đánh mất tất cả.
“Chết lần hai” không chỉ đơn thuần kể về một câu chuyện báo thù công lý mà còn là một lời cảnh tỉnh về sự mù quáng trong niềm tin vào chính nghĩa của bản thân. Khi sự thật bị bóp méo bởi mưu mô, khi con người chìm quá sâu trong những kế hoạch và toan tính, thì dù với mục đích ban đầu có tốt đẹp đến đâu cũng không thể tránh khỏi hậu quả thảm khốc.
Cuộc đời không phải là một vở kịch có thể diễn đi diễn lại với nhiều cái kết khác nhau. Một lần lạc lối có thể khiến người ta đánh mất tất cả, thậm chí là chính bản thân mình.
Để lại một bình luận Hủy