Sát thủ báo thù là một tác phẩm đặc biệt trong thể loại hard-boiled, kết hợp giữa hành động, tâm lý và triết lý sống, xoay quanh ba nhân vật chính: Suzuki – một người đàn ông mang nỗi đau mất vợ và khát vọng trả thù; Whale – một sát thủ chuyên giúp người khác tự sát; và Cicada – một sát thủ lạnh lùng dùng dao với sự chính xác chết người. Tác phẩm mở ra với cái chết của vợ Suzuki, để rồi từng lớp quá khứ và động cơ của các nhân vật dần hé lộ trong một chuỗi các sự kiện căng thẳng đến nghẹt thở.
Ba tuyến truyện tưởng như tách biệt hoàn toàn, nhưng lại dần hòa quyện, tạo thành một mạng lưới số phận rối rắm, nơi mỗi nhân vật đều đang tìm kiếm một điều gì đó – sự cứu rỗi, câu trả lời, hay đơn giản chỉ là một lý do để tiếp tục sống hoặc chết. Suzuki, nhân vật chính, dấn thân vào tổ chức tội phạm để tìm ra kẻ đã khiến vợ mình thiệt mạng trong một tai nạn giao thông. Nhưng hành trình báo thù của anh bị cản trở bởi sự xuất hiện của một nhân vật bí ẩn – “Người đẩy”, kẻ chuyên ngụy trang các vụ giết người dưới dạng tai nạn bằng cách đẩy nạn nhân vào đường ray tàu.
Câu chuyện không chỉ là một cuộc rượt đuổi giữa kẻ báo thù và sát thủ, mà còn là cuộc đối thoại đầy triết lý về sự sống và cái chết, được kể qua lăng kính của từng nhân vật. Whale mang đến một cái nhìn kỳ lạ về cái chết như một sự giải thoát. Cicada, trái ngược, hành động theo nguyên tắc và logic sát thủ lạnh lùng nhưng không kém phần nhân bản trong sự trầm mặc. Còn Suzuki, giữa những đoạn độc thoại đầy tính tự sự, vẫn giữ được nét lạc quan đầy ngây thơ, đôi khi khiến người đọc vừa cảm thấy cảm thông, vừa bối rối.
Một trong những điểm đặc sắc của truyện là cách tác giả xây dựng các nhân vật phụ, đặc biệt là nhóm “Kịch đoàn” – những đứa trẻ đóng vai nạn nhân trong các vụ giết người mô phỏng. Dưới lớp vỏ giải trí kỳ dị đó là một thế giới ngầm chi tiết đến khó tin, nơi các dịch vụ giết người được chia nhỏ và chuyên môn hóa như một ngành công nghiệp: sát thủ tự sát, tra tấn, tai nạn giả… Dù đề tài u ám, nhưng không khí truyện vẫn có những khoảng sáng nhờ vào các đoạn hội thoại dí dỏm, cách kể chuyện châm biếm nhẹ nhàng, đậm chất của tác giả.
Đoạn kết để lại dư âm sâu sắc. Suzuki sống sót, đứng giữa sân ga, đối mặt với đoàn tàu đang lao tới. Anh bị bọn trẻ trong “Kịch đoàn” châm chọc: “Mày ngu à?”, gợi lên cảm giác bất an tột độ về việc liệu “Người đẩy” có đang rình rập đâu đó hay không. Nhưng chính sự lựa chọn sống sót của Suzuki mới là điều khiến người đọc trăn trở. Thông điệp từ người vợ quá cố – “Hãy sống” – có lẽ không chỉ dành cho anh, mà cho tất cả chúng ta, những người từng rơi vào bế tắc, từng nghĩ đến việc buông bỏ.
Có những chi tiết làm độc giả phải dừng lại để suy ngẫm, như ánh đèn tín hiệu không bao giờ chuyển màu, đoàn tàu không bao giờ dừng lại – ẩn dụ cho trạng thái hoang tưởng, hoặc một thế giới nội tâm đang tan rã. Một số độc giả cho rằng toàn bộ phần của Suzuki có thể là ảo giác, khiến ranh giới giữa thực và mộng trở nên mong manh, càng làm tăng thêm sự ám ảnh cho câu chuyện vốn đã đầy chất u tối.
Tác phẩm có thể sẽ không phù hợp với những ai nhạy cảm với bạo lực hay thích những câu chuyện đơn giản, dễ hiểu. Nhưng đối với người yêu thích sự đan xen giữa hành động và chiều sâu tâm lý, thích cảm giác như đang xem một bộ phim điện ảnh sống động trong đầu, thì Sát thủ báo thù chắc chắn là một trải nghiệm khó quên. Đây là khởi đầu ấn tượng cho series về sát thủ của tác giả, và là lời hứa hẹn đầy hứng khởi cho phần tiếp theo – Maria Beetle.
Để lại một bình luận Hủy