Khi một tác phẩm văn học khiến người đọc phải quay lại đọc lần hai, ba, thậm chí là nhiều hơn nữa, điều đó chứng tỏ nó không chỉ hấp dẫn, mà còn có tầng sâu. “Sát thủ báo thù” – mở màn cho loạt truyện sát thủ của Isaka Kotaro – chính là một trong những tác phẩm như thế. Với nhịp độ dồn dập, cấu trúc độc đáo và chiều sâu tâm lý không dễ bóc tách ngay từ lần đầu đọc, cuốn sách này đã tạo ra một thế giới nơi sự sống, cái chết, thực tại và ảo giác hòa quyện như một mê cung không lối ra.
Trọng tâm câu chuyện vẫn xoay quanh ba nhân vật chính: Suzuki, Whale và Cicada – những con người bước đi trong thế giới của những kẻ giết thuê, nhưng không ai giống ai. Suzuki là biểu tượng của “người thường” bị cuốn vào cơn lốc phi lý: vợ anh bị đẩy xuống đường ray bởi “Người đẩy”, anh không thể trả thù bằng bạo lực, mà chọn cách xâm nhập vào tổ chức của kẻ thù. Whale lại là biểu hiện của sức mạnh tâm lý, khiến người ta chọn cái chết chỉ bằng lời nói. Cicada, thanh niên nóng nảy, sắc bén, nhưng lại cô đơn một cách kỳ lạ.
Tác phẩm dần mở ra không chỉ là một cuộc săn đuổi kẻ thù, mà là cuộc đối thoại giữa các nhân vật với chính nỗi đau, ký ức và ảo ảnh của họ. Họ sống giữa thực và mộng, như độc giả phải bối rối khi đọc đến trang cuối cùng: “Đoàn tàu vẫn đang chạy qua”. Một dòng đơn giản nhưng đầy dư âm. Liệu tất cả có chỉ là ảo giác? Hay Suzuki đã thực sự chọn sống? Những câu hỏi không lời đáp, nhưng gợi mở cả một trường suy tưởng.
Không ít độc giả cảm thấy đồng cảm với nhịp điệu nhanh, những cú twist bất ngờ và cách kể chuyện sắc lẹm của Isaka. Tác phẩm khiến họ không thể ngừng đọc, không chỉ bởi hành động, mà bởi vì cách các chi tiết nhỏ như ánh sáng đèn, tiếng tàu, một lời nói vu vơ… lại trở thành điểm tựa cho cả một khoảnh khắc chuyển biến nhân vật.
Dù vậy, không phải ai cũng bước ra khỏi thế giới ấy với cảm giác dễ chịu. Những người nhạy cảm với bạo lực, hay những ai cần một lời giải thích mạch lạc có thể thấy khó chịu với sự mơ hồ cố ý của tác giả. Nhưng cũng chính điều đó làm nên sức hút: trong một thế giới u tối và phức tạp như của “Sát thủ báo thù”, không có câu trả lời đơn giản.
“Sát thủ báo thù” còn là một tác phẩm về sự tái sinh. Từ đau thương, Suzuki bước đến sân ga – nơi anh từng chứng kiến cái chết của vợ mình – và cũng là nơi anh lựa chọn không chết. Những độc giả nhạy cảm đã nhận ra: chính ký ức về vợ, những câu nói từ cô, dù chỉ vang vọng trong đầu, đã kéo anh ra khỏi vực thẳm. Sự sống bắt đầu lại, không bằng chiến thắng hay báo thù, mà bằng quyết định không buông xuôi.
Cũng không thể không nhắc đến cách Isaka xây dựng thế giới của mình: từ nhóm “Kịch đoàn”, gia đình giả của sát thủ “Người đẩy”, đến những cậu bé nói ngọng phát âm “Bunkyo-ku” thành “ブンキョーク”, mọi chi tiết đều sống động và có vai trò riêng trong mạch truyện. Những đoạn hội thoại lạ lẫm, ngôn ngữ lạnh lùng nhưng mang tính châm biếm nhẹ, cũng là điểm đặc trưng dễ gây nghiện trong văn phong của ông.
Từ góc nhìn của người yêu văn học giải trí có chiều sâu, “Sát thủ báo thù” là một ví dụ hiếm hoi cho sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa giải trí và suy tưởng. Nó không chỉ kể một câu chuyện, mà đặt người đọc vào một không gian nội tâm đầy tiếng vọng – nơi cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là ngưỡng cửa cho một sự sống mới. Suzuki, từ một người tìm kiếm sự trả thù, đã trở thành người đại diện cho bản lĩnh chọn sống giữa một thế giới nơi sống còn chẳng có gì chắc chắn.
Có lẽ, “Sát thủ báo thù” chính là một lời nhắn gửi tinh tế rằng: đôi khi, sống sót – và sống một cách trọn vẹn – là cách báo thù sâu sắc nhất.
Để lại một bình luận Hủy