SỰ THAO TÚNG CỦA DƯ LUẬN: HỌA SĨ “CHẾT” TRONG BÃO TRUYỀN THÔNG

Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại – Câu Chuyện Về Sự Thao Túng Của Dư Luận

Gần đây, tôi có dịp đọc một cuốn sách rất thú vị mang tên “Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại” của tác giả Trương Hàn Tự. Đây là một tác phẩm không chỉ kể về hành trình của một họa sĩ trẻ đầy tài năng nhưng lận đận trong sự nghiệp, mà còn phản ánh sâu sắc sự thay đổi và thao túng của dư luận trong thời đại Internet. Câu chuyện làm tôi không khỏi giật mình khi nhận ra rằng, những gì diễn ra trong tiểu thuyết này thực chất cũng đang diễn ra ngoài đời thực, một cách đầy trớ trêu và đáng sợ.

Nhân vật chính của cuốn sách, Cao Tuấn Diệc, là một họa sĩ tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật nhưng nhiều năm liền chật vật để tìm kiếm chỗ đứng trong giới nghệ thuật. Không có tiền để mở triển lãm, không ai quan tâm đến các tác phẩm của mình, anh ta từng bước chìm trong sự tuyệt vọng. Đỉnh điểm là vào một ngày, người bạn gái của anh đề nghị chia tay, kéo theo hàng loạt biến cố khác. Không lâu sau đó, anh bị đuổi khỏi căn nhà đang thuê vì không còn khả năng chi trả. Một cuộc sống quá mức bế tắc và bi thảm.

Lúc này, người bạn thân của anh, Hà Úy, gợi ý một cách để giúp Cao Tuấn Diệc được công nhận: xuất hiện trên một chương trình truyền hình. Ý tưởng này nghe có vẻ không tệ, ít nhất việc đưa tranh của anh lên sóng có thể giúp tăng độ nhận diện. Nhưng mọi chuyện nhanh chóng biến thành thảm họa khi khán giả chẳng những không đánh giá đúng giá trị nghệ thuật trong các tác phẩm của anh, mà còn chế giễu, công kích không thương tiếc. Những phát biểu của anh bị cắt ghép, biểu cảm bị biến thành meme lan truyền khắp Internet. Một họa sĩ vốn không ai biết đến, bỗng chốc trở thành tâm điểm của cộng đồng mạng, nhưng theo cách mà không ai mong muốn – sự nổi tiếng trong ô nhục.

Những luồng chỉ trích ồ ạt xuất hiện, có người gọi anh là kẻ tự phụ không có tài năng, có kẻ đem xuất thân mồ côi của anh ra để châm biếm. Chỉ sau một đêm, Cao Tuấn Diệc trở thành đối tượng bị mỉa mai và sỉ nhục khắp nơi. Cơn lốc dư luận này chẳng khác nào một cuộc hành quyết không cần đến vũ khí. Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Trong lúc tưởng chừng đã bị dư luận vùi dập hoàn toàn, Cao Tuấn Diệc và Hà Úy quyết định đi một nước cờ táo bạo – tạo dựng cái chết giả. Sự kiện này lập tức làm đảo ngược hoàn toàn thái độ của công chúng. Những người từng lên án và chửi bới anh, giờ đây chuyển sang thương tiếc, đồng cảm. Họ quay sang chỉ trích những người từng chế giễu và bức ép anh, đặc biệt là người dẫn chương trình đã chất vấn anh trên sóng truyền hình. Không dừng lại ở đó, tranh vẽ của Cao Tuấn Diệc bất ngờ được định giá hàng triệu nhân dân tệ, từ những tác phẩm bị cười cợt trở thành thứ ai cũng muốn sở hữu.

Câu nói trong sách khiến tôi ám ảnh: “Ai kiểm soát được vũ khí, người đó có thể giết chết một anh hùng. Nhưng ai điều khiển được dư luận, người đó có thể biến cả thế giới giết chết anh hùng.” Chỉ qua một sự kiện được sắp đặt, dư luận lập tức thay đổi thái độ. Người ta không cần biết sự thật là gì, họ chỉ cần một câu chuyện để tin vào và một đối tượng để bấu víu cảm xúc.

Nhưng dây cót đã lên, vở kịch không thể dừng lại. Cao Tuấn Diệc và Hà Úy rơi vào một cái bẫy do chính họ dựng ra. Khi cái chết giả được tin là thật, việc quay trở lại không còn dễ dàng. Với họa sĩ trẻ này, trò chơi thao túng dư luận chẳng khác nào tự tay đào mộ cho chính mình.

Điều làm tôi rùng mình khi đọc cuốn sách này không chỉ là câu chuyện của một con người, mà là thực tế trần trụi của thế giới chúng ta đang sống. Trong kỷ nguyên mạng xã hội, thông tin có thể bị bẻ cong chỉ trong chớp mắt, một con người có thể bị đánh giá chỉ qua một đoạn video ngắn, và danh tiếng của ai đó có thể được hủy hoại hoặc nâng lên chỉ bằng một hashtag. Thực tế này có lẽ còn đáng sợ hơn những gì cuốn sách miêu tả.

“Một Họa Sĩ Chết Rồi Thành Danh Đã Trở Lại” là một tác phẩm đáng đọc, không chỉ vì nội dung hấp dẫn mà còn vì thông điệp sâu sắc mà nó mang lại. Cuốn sách nhắc nhở chúng ta rằng, mọi thứ trên Internet không phải lúc nào cũng là sự thật. Và nguy hiểm lớn nhất không phải là những lời dối trá, mà là việc tin vào những điều dối trá ấy một cách mù quáng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *