TỪ NHỮNG DẤU ẤN TRÊN MẶT GIẤY ĐẾN DẤU ẤN TRONG LÒNG NGƯỜI: CÁI KẾT KHÓ QUÊN CỦA “SÁT THỦ BÁO THÙ”

“Sát thủ báo thù” – tác phẩm mở đầu cho loạt truyện sát thủ của Isaka Kotaro – một lần nữa chứng minh sức hút khó cưỡng của thể loại hard-boiled pha lẫn triết lý hiện sinh, qua cách kể chuyện độc đáo và nhịp độ nhanh như điện ảnh. Dù có người yêu, kẻ ghét, nhưng hiếm có ai đọc xong mà không lưu lại trong lòng một cảm xúc đặc biệt, nhất là sau khi trang cuối cùng được lật.

Với cấu trúc ba nhân vật chính – Suzuki, Whale và Cicada – cùng cách chia chương gắn liền với con dấu (印鑑) biểu tượng cho mỗi người, tác phẩm không chỉ dễ theo dõi mà còn thể hiện tính cách riêng biệt qua từng chi tiết nhỏ. Suzuki, người đàn ông từng là giáo viên, nay dấn thân vào thế giới ngầm vì cái chết của người vợ. Cicada, sát thủ trẻ miệng nhanh hơn tay, nhưng lưỡi dao thì chính xác không kém. Whale, trầm lặng mà đáng sợ, giết người bằng lời nói và ánh mắt hơn là vũ khí. Ba người, ba thái cực, cùng truy tìm “Người đẩy” – sát thủ chuyên gây tai nạn giả – trên hành trình mà mỗi bước đi đều như đang tiến gần hơn đến bờ vực.

Có lẽ không gì gây tranh cãi hơn đoạn kết trên sân ga. Suzuki đứng trước đoàn tàu đang đến, độc giả thì vừa nín thở vừa tự hỏi: “Anh ta sẽ bị đẩy chứ?”, “Người đẩy đang ở đâu?”, “Hay tất cả chỉ là ảo giác?” Những câu hỏi không được trả lời rõ ràng, và đó chính là sức mạnh của Isaka – ông để lại khoảng trống để người đọc tự điền vào. Sự mơ hồ giữa thật và ảo, sống và chết, lựa chọn và định mệnh… tất cả hiện diện rõ ràng hơn bao giờ hết khi Suzuki quyết định không nhảy, không bỏ chạy, mà chỉ đứng đó, đối mặt.

Cái chết của Whale, cái kết của Cicada, những mảnh ghép về “Kịch đoàn”, về gia đình giả của “Người đẩy”, hay những đứa trẻ ngây thơ xen lẫn vào thế giới bạo lực – tất cả như những chi tiết kỳ lạ trong một bản giao hưởng trinh thám. Mỗi nhân vật đều được dựng lên với chiều sâu riêng, để rồi mất đi cũng để lại một khoảng trống xứng đáng. Người đọc khó có thể quên được sự thông minh của những cú chuyển cảnh, hay cách tác giả thay đổi góc nhìn đúng vào lúc cao trào nhất – khiến họ cứ phải tiếp tục lật trang kế tiếp.

Không ít độc giả cảm thấy lạc lõng, khó đồng cảm với hành vi của các nhân vật, từ việc Suzuki giả làm gia sư để tiếp cận “Người đẩy”, đến hành trình đầy hoang tưởng của Whale. Nhưng đó cũng là sự phản chiếu về tính cách người đọc: bạn chấp nhận thực tại như một điều tuyệt đối, hay bạn để ngỏ những khả năng không thể giải thích? Những người yêu thích tác phẩm đều đồng ý rằng: những hành động phi lý ấy, xét trong thế giới của “Sát thủ báo thù”, lại trở nên hợp lý kỳ lạ.

“Sát thủ báo thù” cũng là một tác phẩm đặt ra nhiều tầng nghĩa. Có người thấy đó là câu chuyện về cái chết, có người lại thấy là lời ngợi ca sự sống. Người thấy đây là hành trình trả thù, kẻ lại thấy đó là hành trình hàn gắn. Như một chú châu chấu – biểu tượng ẩn dụ xuyên suốt tác phẩm – khi sống trong môi trường cô lập thì xanh hiền lành, nhưng khi lâm vào quần thể hỗn loạn thì chuyển thành đen dữ tợn, con người cũng có thể thay đổi theo môi trường. Nhưng như một độc giả tinh ý nhận xét, nhờ ký ức về người vợ, Suzuki đã có thể quay về làm “châu chấu xanh” – lựa chọn sống, trong thế giới đầy chết chóc.

Không phải ai cũng yêu thích phong cách của Isaka Kotaro, nhưng một điều chắc chắn: “Sát thủ báo thù” là cuốn sách để lại dấu ấn. Dù là một dấu ấn bằng mực đỏ như con dấu trên đầu chương, hay một vết hằn sâu thẳm trong tâm trí mỗi người đọc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *