“Ugly Love” của Colleen Hoover chắc chắn không phải là một câu chuyện tình yêu thông thường mà bạn có thể dễ dàng dự đoán. Ban đầu, tôi bước vào cuốn sách với kỳ vọng đơn giản: một câu chuyện tình lãng mạn giữa chàng trai và cô gái, những nụ hôn cháy bỏng, sự gắn kết thầm lặng rồi kết thúc ngọt ngào. Nhưng chẳng ai cảnh báo trước rằng hành trình cảm xúc trong “Ugly Love” lại mạnh mẽ và gây nghiện đến thế. Tôi đã khóc, đã cười, đã giận dữ và cuối cùng đã yêu cả các nhân vật lẫn câu chuyện đến mức không thể nào quên.
Một điểm độc đáo trong cách kể chuyện của Colleen chính là cấu trúc đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Cứ mỗi chương chẵn, người đọc lại bị cuốn vào một góc nhìn khác – đưa ta từ thực tại của Tate và Miles, quay ngược về quá khứ đầy xúc cảm của Miles và mối tình đầu mang tên Rachel. Dù ban đầu có chút rối rắm bởi sự chuyển đổi này, nhưng càng đọc, tôi càng bị cấu trúc ấy hấp dẫn. Nó như một vũ điệu kịch tính giữa hai không gian thời gian, để rồi từng mảnh quá khứ được hé lộ một cách tinh tế và đầy mê hoặc.
Nhưng điều khiến tôi thực sự choáng ngợp là cách Colleen vẽ nên tình yêu của Miles dành cho Rachel. Mỗi dòng chữ, mỗi suy nghĩ của Miles đều như những áng thơ, đậm chất nghệ thuật và da diết đến nao lòng. Khi anh lặp lại tên Rachel đầy mê mẩn: “Rachel, Rachel, Rachel. Cô ấy như thơ, như những bức thư tình viết bằng nhạc, tuôn trào trên trang giấy…”, bạn như đang cảm nhận một bản giao hưởng đau thương đang ngân vang trong tim mình. Mối tình đầu ấy chân thật, dịu dàng và đầy cảm xúc khiến độc giả không thể không thổn thức. Thậm chí, bạn sẽ yêu Rachel và Miles nhiều chẳng kém gì cách mà bạn yêu Tate và Miles. Mối liên kết giữa các nhân vật ấy như nhảy vọt ra khỏi trang sách, chạm đến trái tim bạn một cách không ngờ.
Càng đọc tiếp, tôi càng tò mò điều gì thực sự đã xảy ra để biến những khoảnh khắc đẹp đẽ thành “tình yêu xấu xí”. Và khi sự thật được phơi bày, tôi đã hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Đồng cảm, xót xa, đau đớn len lỏi trong từng đoạn miêu tả. Colleen Hoover đã không né tránh những mặt tối của nỗi đau và sự mất mát. Trái lại, bà đối mặt và khai thác chúng bằng sự chân thật và đậm tính nhân văn. Những chương hồi tưởng của Miles như những bài thơ buồn, khiến bạn chỉ biết thốt lên rằng: đó mới thực sự là nghệ thuật.
Dù mang nhiều yếu tố tâm lý và nặng cảm xúc, cuốn tiểu thuyết này không có bất kỳ yếu tố dư thừa hay lan man nào. Mọi chi tiết đều bổ trợ cho nhau, tất cả kết nối một cách trọn vẹn, nhịp nhàng giữa quá khứ và hiện tại. Không có chi tiết nào bị lãng phí, không có cảm xúc nào bị bỏ lỡ. Bạn sẽ bị dẫn dắt xuyên suốt hành trình tình yêu đau đớn nhưng đẹp đẽ ấy, để rồi cùng nhân vật vượt qua nỗi đau, học cách tha thứ và mở lòng.
Bằng chính câu chuyện này, tôi đã nhận ra rằng Colleen Hoover không chỉ là một tác giả lãng mạn thông thường. Bà là một bậc thầy của cảm xúc, của sự tổn thương và chữa lành, của nghệ thuật kể chuyện đa chiều và đầy sức nặng. Với “Ugly Love”, Colleen không chỉ viết một câu chuyện, bà đã dựng nên cả một thế giới. Nếu đây là tác phẩm Colleen đầu tiên mà bạn đọc, tôi chắc chắn bạn sẽ không dừng lại ở đó.
Một lời khuyên nhỏ: Khi bạn cầm cuốn sách này lên, đừng quên chuẩn bị sẵn khăn giấy. Bạn sẽ cần đến chúng. Và nếu bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này sắp ra mắt, tôi chỉ cầu mong Hollywood đừng phá hỏng điều tuyệt vời ấy. Vì một câu chuyện chạm đến trái tim như “Ugly Love” xứng đáng được kể lại một cách trọn vẹn nhất, như cách mà Colleen đã làm với từng con chữ.
Để lại một bình luận Hủy