Nếu bạn mong đợi một tiểu thuyết giật gân, căng thẳng, thấm đẫm sắc màu trinh thám Keigo Higashino thường viết, thì “Vũ Điệu Cuồng Phong” sẽ khiến bạn bất ngờ. Bất ngờ không phải vì cú twist bất ngờ, mà vì sự nhẹ nhàng, hài hước, thậm chí có phần dí dỏm đến kỳ lạ, trên nền một đề tài tưởng như không thể đùa được: sinh vật học, vũ khí sinh học, và nguy cơ lây lan thảm họa.
Tác phẩm mở ra với giả định gay cấn: một mẫu vật nguy hiểm – vũ khí sinh học K-55 – bị đánh cắp và nghi ngờ được giấu đâu đó tại khu trượt tuyết. Nhưng thay vì theo lối mòn trinh thám với âm mưu phức tạp và hành động nghẹt thở, Keigo chọn hướng kể chuyện nhẹ tênh, tập trung vào những tương tác đời thường, hành động ngớ ngẩn của người lớn và những tình huống oái oăm đến buồn cười. Người cha hậu đậu, người con trai quá chín chắn, những hiểu lầm liên tiếp và chiếc gấu bông – tất cả biến một vụ án nguy hiểm thành một cuộc phiêu lưu đậm chất “slice of life”.
Các nhân vật được xây dựng vừa đủ để người đọc cảm thấy gần gũi. Không ai thực sự là anh hùng, cũng chẳng có phản diện quá tàn độc. Ngay cả những người tưởng như đẩy thế giới đến bờ diệt vong, hóa ra cũng chỉ là những kẻ thất bại cố gắng bấu víu vào sự tồn tại. Mối quan hệ cha con giữa nhân vật chính là tuyến cảm xúc đáng nhớ, đặc biệt là hành động của người con trai trong phút cuối – một nút thắt vừa tinh tế vừa nhân văn.
Không ít độc giả từng cảm thấy hụt hẫng vì truyện không có đột phá kịch tính. Nhưng với số đông, đây là một kiểu Keigo rất khác: dễ thương, gần gũi, và rất Nhật Bản. Một chút giáo huấn nhẹ nhàng được lồng vào các đoạn thoại – như lời mẹ Takano: “Người bất hạnh không mong bạn từ bỏ hạnh phúc, mà hy vọng bạn sống tốt hơn” – trở thành thông điệp lắng đọng.
Điểm cộng lớn là cách kể chuyện linh hoạt, chuyển đổi góc nhìn liên tục giữa các chương khiến truyện luôn tươi mới. Hành động trượt tuyết, lẩn trốn, những tình huống bất ngờ được miêu tả sinh động như một phim truyền hình. Thậm chí, vài đoạn khiến người đọc bật cười vì… quá ngốc nghếch.
“Vũ Điệu Cuồng Phong” là lựa chọn lý tưởng cho ai cần một cuốn sách để giải trí nhẹ nhàng mà vẫn có dư vị. Nó không sâu sắc như “Phía Sau Nghi Can X” hay hồi hộp như “Bạch Dạ Hành”, nhưng lại để lại một nụ cười, chút suy ngẫm, và thậm chí là ham muốn… đi trượt tuyết. Một Keigo dịu dàng, đáng yêu, rất nên thử.
Để lại một bình luận Hủy